Chương 1 : Bạch bào nam tử
Tờ mờ sáng Địa Nhật Kim Ô đã tỉnh thức, v·út bay khỏi ngọn Phù Tang, tung đôi cánh diễm lệ mang thần quang nhu hoà chiếu rọi bát phương, đến giữa ngày lại ngự tại nơi chí cao vô thượng, bễ nghễ quan sát thế gian vạn chúng.
Hôm nay, Kim Ô trông đặc sắc rực rỡ, hào quang diễm diễm chiếu từng đoàn, thuần dương chí khí phiêu nhiên toả, so với ngày thường mơ hồ lớn hơn một vòng, bởi, nay rơi vào hiếm hoi trong năm ngày thiên đỉnh.
Đối với thiên hạ bách phương thiên đỉnh chẳng quá mức quan trọng gì, chỉ là Mặt Trời ở một góc độ tương đối đặc biệt, duy nhất người Thanh Dương thành không nghĩ vậy, đối với bọn hắn mà nói ngày này đại biểu một loại t·hiên t·ai, không thể trốn tránh, đều đặn luân hồi mỗi năm hai lần.
Nơi đây, ba mươi năm trước, bất thình lình một đầu hung thú thực lực cực cường Hắc Diễm Xích Dương tập kích, đem phân nửa thành trì đánh đến mức cực kỳ thảm liệt, tường đổ nhà sụp thấy ở khắp nơi, kém chút đã sang phẳng thành bình địa.
May mắn ở thời điểm cuối cùng xuất hiện ba vị đại năng cường giả, đại chiến bảy ngày bảy đêm, cuối cùng ép Xích Dương tự bạo, đồng quy vu tận.
Ai nấy đều nghĩ hạo kiếp kết thúc như vậy, chỉ bất khả tương nghị chính là huyết dịch Xích Dương thâm nhập đại địa, nguyền rủa hoá ba trăm dặm Thanh Dương thành biến thành vùng đất c·hết khắc nghiệt, khô nóng như hoả lô, đầy đất có từng vết nứt nẻ như tuỳ thời xé toạc, phân chia trăm ngàn mảnh.
Thành dân bị ép phải cam nguyện cắt đi đại bộ phận diện tích, từ đây Thanh Dương thành mới từ xa hoa bậc nhất thành trì rơi xuống không phanh tới bước chỉ còn là thành trì nhỏ bé bậc ba, không còn mấy người lui tới.
Càng đáng sợ hơn, vào ngày thiên đỉnh, địa nhiệt tích tụ sẽ bạo khởi, kết hợp với thiên nhiệt nung nóng tới mức đất muốn hoá nham tương. Người thân thể yếu ớt phơi mình dưới nắng không tới chục nhịp hô hấp sẽ nhận hậu quả từ ngất xỉu tới bỏ mạng.
Bất quá, sự tình từ một năm trước đã bị bỏ lại phía sau, hoá thành cơn ác mộng ám ảnh mấy vị đã thành niên, thành câu chuyện được truyện miệng thêm ít nhất vài chục năm nữa.
Hiện tại, phố lớn ngõ nhỏ Thanh Dương thành tấp nập người qua, âm thanh buôn bán hồ nháo vang lên, tiếng cười giòn tan đâu đâu cũng nghe thấy, rõ vui như mở hội, khôi phục năm bảy thành không khí xưa.
Giữa đám người bỗng xuất hiện một kẻ vô cùng quái dị, toàn thân che giấu trong bộ áo bào rộng thùng thình, nguyên bản màu trắng thuần khiết lại bám lên vô số vết bản nên chuyển thành màu trắng xám dơ bẩn. Khuôn mặt cũng thấp thoáng non nửa phần dưới, để lộ chiếc cằm thon xinh đẹp.
Theo đôi môi đỏ hồng không ngừng mấp máy, từng tiếng mắng chửi được thốt ra. “Đám cẩu thí các ngươi! Đám khốn nạn các ngươi! Sao dám lừa gia gia, ư, để gia gia bắt được sẽ lột da rút gân các ngươi…”
Hắn cứ như vậy, chân đăm đá chân chiêu, nghiên trái ngã phải, vừa tiến được ba bước đã vịn lấy một người, tiến được năm bước lại va trúng một người, dẫn ra không ít sự phẫn nộ.
Ban đầu, có kẻ muốn đánh hắn một trận, tuy nhiên, khi nắm đấm giương cao lại bị mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, khó chịu tới mức chau mày nhăn mặt, biết ngay đây chính là một con sâu rượu vừa từ tửu quán nào đó lọt ra. Người tỉnh không dây dưa với kẻ điên, kẻ điên lại sợ người say rượu. Ai nấy chỉ hung hăng xô ngả hắn rồi đường mình mình đi.
Mãi một lúc sau, tại một con hẻm kín đáo nằm tại góc khuất không ai để ý người quái dị mặt áo bào trắng kia ngả ngớn nằm trên đất, chân bắt chéo nhau, miệng cười từng tràng đắc chí, tay móc ra gần chục cái túi vải sặc sở đủ loại màu sắc, hoa văn, xếp ngay ngắn một hàng trước mặt, đếm từng khối bạc trắng bên trong.
“Hắc hắc, cái nghề này vậy mà nhanh hốt bạc thật, ba bình rượu đổi trăm lượng bạc, biết sớm chiêu này chắc ta đã trở thành một tôn cự phú, chẳng phải khất thực tứ phương. Đi kiếm chút bánh bao tự thưởng a.”
Không sai, hắn chính là một tên khất cái, có điều, sớm đã gia nhập hắc đạo học thành mấy “chiêu trò” kiếm sống, cả bộ bạch bào trên người cũng trộm từ một nhà phú thương.
Thu lại số túi vải, tỉ mỉ giấu vào áo trong, bạch bào nhân đứng dậy.
“Phù.”
Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn phần mũ bật ra sau, để lộ mộ khuôn mặt tuấn tú mười phần.
Làn da nguyên bản đã rất trắng còn thường xuyên che giấu dưới lớp áo bào càng tăng thêm mấy phần nhợt nhạt, lộ ra thiếu chút sinh khí, nhưng khi đón nắng vẫn phản chiếu rực rỡ, ánh lên hoà quang như pho ngọc tượng diễm lệ. Mày kiếm mắt tinh, xương hàm như trạm, thiên sinh mỹ mạo phi phàm, không kém Phan An, Tống Ngọc.
Dẫu vậy, hắn không tới mức xuất trần, thời điểm hắn cúi xuống kéo mũ giữa hai đầu mày chập chờn một tia sát khí tà ác, tích luỹ lâu năm mà thành, một cái liếc mắt đủ khiến không gian hạ nhiệt, khiến dạ minh châu đôi chút đạm quang.
Đáng chú ý hơn, ở chóp tai hắn vậy mà kéo dài hơn người bình thường, nhọn hoắt nhu mũi giáo chỉa cao, đại biểu thân phận không phải nhân loại, mà thuộc về Yêu tinh nhất tộc. Mà dường như cũng không đúng. Thông thường Yêu tinh tộc màu tóc không đen thì vàng còn nam tử này lại một đầu bạch phát, còn trắng hơn nguyên bản màu áo của hắn, tựa lớp tuyết mùa đông vươn lên áo, phối hợp nước da mà tản phát một loại đặc thù cao quý khí tức. Nhất thời khó xác nhận trọn vẹn thân phận.
Kỳ thật, đến cả bản thân nam tử kỳ thật cũng chẳng biết bản thân là thứ gì.
Hắn từ khi biết chuyện đã ở bên cạnh một lão khất cái, nương tựa lão mà sống. Mấy lần hỏi về phụ mẫu thân sinh nhưng câu trả lời khiến nội tâm thêm phần lạnh lẽo, biết bản thân chỉ được nhặt từ một cái miếu hoang từ khi mới trên dưới một tháng tuổi, toàn thân trơ trội, chút tín vật gì đó cũng không lưu, chỉ có mảnh chăn lụa quấn người nhưng sớm bị lạc mất. Thứ duy nhất thuộc về bản thân độc cái tên A Phong cũng do lão khất cái tuỳ tiện nghe ở đâu đó mà đặt cho.
Thời gian cứ trôi, A Phong chẳng buồn để tâm về thân phận mình nữa, cứ theo lão khất cái đi khắp nơi kiếm ăn, rày đây mai đó, đói lạnh có nhau, tình cảm với lão còn sâu đậm hơn ruột thịt.
Bất hạnh là, bốn năm trước, thân phận dị tộc của hắn bị người ta phát hiện, vô số người muốn truy g·iết như chuột chạy qua đường, kết quả, lão khất cái vì hắn tranh thủ chút thời gian, đứng ra ngăn cản đám người rồi bị đ·ánh c·hết.
Không còn người để dựa dẫm, A Phong cô thân chích ảnh lăn lộn giang hồ thật sự quá mức khắc nghiệt, vừa xin được chút tiền đã bị hung nhân c·ướp lấy, phản kháng còn báo hại thân thể nhận lấy một trận h·ành h·ạ, có ngày còn phải giành thức ăn với cho hoang để được no bụng. Từ đấy, hắn hiểu đạo lý duy nhất chỉ có cường thị nhược thực, thiên hạ lớn nhất là nắm đấm, học từ phường lường gạt, t·rộm c·ắp chút chiêu trò mánh lới, lại mô phỏng đám lưu manh thi triển mấy lộ quyền pháp, bản lĩnh miễn cưỡng đủ bảo hộ bản thân ngang dọc thiên hạ vẫn có cái ăn, mà hôm nay chính là thực hành một chiêu "giả si bất điên".
Ngay tại thời điểm A Phong phủi mông đứng dậy bước ra đường cái liền thấy một đám quan quân mũ giáp chỉnh tề, nghiêm chỉnh nối thành hàng, khua chiêng gióng trống hành quân, phương thức hệt như đại công cáo thành.
Thành dân mang theo tâm tính hiếu kỳ kéo ra đường xem náo nhiệt, vây ở hai bên đường đen như đàn kiến, trợ thêm chút thanh thế cho toán quan quân.
Tò mò ngó sang, A Phong trông thấy giữa đám đông một thân ảnh thiếu nữ đang mang theo còng tay chầm chầm lê bước, đầu nàng bi thương cúi gầm xuống, tóc tai buông xoã rũ rượi. Căn cứ chỗ chóp tai bén nhọn nhô ra, hắn đoán được tội danh của nàng, dị tộc.
Sự tình bắt nguồn từ ba ngàn năm về trước, Yêu tinh tộc xảy ra nội loạn mà tan đàn xẻ nghé, chia năm xẻ bảy, Nhân tộc thừa cơ ném đá xuống giếng, góp thêm một mũi giáo, cuối cùng thành công thay thế vị trí Tứ đại cường tộc. Vì đề phòng Yêu tinh tộc đông sơn tái khởi, Nhân hoàng tuyên truyền tư tưởng bài xích, lâu dần hoá Yêu tinh tộc thành tồn tại bị người người khinh ghét, vừa thấy liền muốn đánh g·iết, đây cũng nguyên nhân lão khất cái phải bỏ mạng.
A Phong nghiến răng ken két, nắm tay siết chặt đến mức nổi rõ gân xanh, khi nhìn thấy nàng trong đại não bất giác một dòng ký ức như n·ước l·ũ ùa về.
Mấy năm gần đây hắn chứng kiến qua rất nhiều Yêu tinh tộc rơi vào ma thủ của nhân loại kết cuộc chẳng có gì tốt đẹp. Nam biến thành khổ sai, làm nô lệ xây dựng mấy đại công trình nặng nhọc, bị đối xử như thứ công cụ biết nói, cuối cùng lao lực vong thân. Nữ bị bán vào phủ nhà quyền quý làm vật mua vui, bị nam nhân chà đạp. Tuần trước, hắn còn thấy một Yêu tinh nam hài bị đ·ánh c·hết ngay trước mặt. Đứa bé kia thấy hắn, suốt quãng thời gian b·ị đ·ánh nó giương ánh mắt đáng thương cầu cứu, đáng tiếc, hắn tự lo cho mình không xong muốn làm anh hùng cũng là chuyện lực bất tòng tâm, cứ lặng người quan sát cho tới khi đứa trẻ kia hoàn toàn không còn phản ứng. A Phong vốn nghĩ đối phương sẽ hận mình, nhưng bằng chút hơi tàng đứa trẻ vẫn hướng hắn nở một nụ cười hoà ái, cũng chính nụ cười này như m·ũi d·ao cùn đâm vào trái tim A Phong, không c·hết được mà cứ mãi bị hối hận giày vò.
Ngay trước mặt tái diễn một màn ép buộc hắn không thể trơ mắt đứng xem.
Quán thông tư tưởng, túi vải vừa mới cất kỹ lại lấy ra, thuận tay lấy bừa một khối bạc trắng, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy, lạnh lùng dứt khoát bắn ra phi đạn.