Phong Thần Thời 4.0

Chương 47




'Tít...tít...tít'. Những tiếng kêu liên tục của chiếc máy monitor được đặt ở bên cạnh đầu giường bệnh nhân cứ mỗi nhịp lại vang lên một tiếng tít. Hai con mắt Doãn Tuấn vừa hơi mở ra thì đón chào hắn là những cái tia sáng của ánh đèn điện lại khiến cho hắn thấy khó chịu, hắn nheo mắt lại để tránh cái ánh sáng khó chịu kia đi. Vừa nhắm mắt lại nhưng lại chợt nhớ ra một điều gì đó, hắn liền định chồm dậy thì ở bên trái một tiếng nói quen thuộc vang lên:

-Tỉnh rồi hả???

Quay sang thì ngồi bên đó là Dương Nam:

-Đây là đâu, rõ ràng....Hải Yến đâu mà tại sao tôi lại ở đây???

-Haizz, do tôi!!!

-Là sao???

Dứt lời, Doãn Tuấn bỗng cảm thấy hơi đau đau ở phía sau đầu, hắn đưa tay ra sau thì thấy một "quả ổi" to tướng. Hắn vừa xoa vừa hỏi:

-Cậu có cần phải mạnh tay vậy không???

Dương Nam cười khổ:

-Haizz, do cái đám khí đen đó thôi!!!!

-Luồng khí đó làm sao, mà rõ ràng tôi nhớ là đã dùng trấn hồn chưởng để đánh tan nó rồi cơ mà, tại sao cậu...

Dương Nam cắt lời:

-Ờ thì đúng lúc tôi lao vào thì thấy một đám khí đen đặc và tôi cảm thấy có khí tức của cậu ở bên trong nên liền vung kích lên đập xuống để phá giúp cậu và kết quả là như bây giờ đó!!!

Đúng lúc này, Tô Vân cùng với Trương Viễn từ bên ngoài đi vào phòng bệnh, vừa thấy Doãn Tuấn, ông Trương đã ngay lập tức hỏi:

-Doãn Tuấn, nghe tin con có biến còn Hải Yến thì bị bắt cóc nên ta đã tức tốc về đây ngay. Ta cảm ơn con đã cố gắng ngăn tên đó. Mà con có bị thương không???

-Trương thúc thúc, con không sao, còn Hải Yến, con hy vọng là thúc đừng trách...

-Không sao, ta sẽ cùng với cảnh sát tìm kiếm, con cứ nghỉ ngơi đi...

Doãn Tuấn thở dài:

-Trương thúc, có thể là thúc không biết chứ cảnh sát...

Trương Viễn cắt lời:

-Ta được nghe Yến nhi nói về con rồi, ta ban đầu cũng không tin lắm nhưng sau khi xem lại đoạn video an ninh trong rạp chiếu mini trong nhà thì ta cũng đã thấy được bản lĩnh đó của con rồi. Có bản lĩnh như con thì ta có thể yên tâm giao Yến nhi cho con rồi. Thôi ta có chút việc phải đi trước đã, con giữ gìn sức khỏe...

Nói xong không để cho Doãn Tuấn phản ứng thì Trương Viễn đã để lại giỏ quà của mình lại rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Còn vẻ mặt của Doãn Tuấn thì ngây cả ra, Tô Vân cùng Dương Nam ở gần đó đang cười đểu liền chen vào:

-Haha, Doãn Tuấn, tôi không ngờ anh cũng có lúc ngây ngô như vậy đó!!!

Doãn Tuấn liền quay lại phản bác thì "tách" một cái, Tô Vân cười:

-Chụp để làm kỷ niệm và tôi cũng gửi vào trong group chat rồi đó!!! Mà thôi, hai người ở lại tâm sự, tôi cũng phải về sở để xem xét lại các vụ án gần đây...

Nói xong cô nàng liền nháy mắt với Dương Nam rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Doãn Tuấn chờ cô nàng đi ra rồi mới quay về phía Dương Nam hỏi:

-Tôi đã ngất đi bao lâu rồi, viện phí của tôi ai trả và Phong Vũ cùng với hoà thượng chết ở xó nào rồi???

Dương Nam tiện tay lấy một quả táo trong giỏ quà ra mà cắn:

-7 tiếng, viện phí của cậu thì nhạc phụ nhà cậu trả giúp rồi và Phong Vũ đang ở bên cạnh cậu...

Doãn Tuấn nghe thấy Phong Vũ đang ở bên cạnh mình thì quay sang hắn đã thấy cái vẻ mặt quen thuộc rồi quay về phía Dương Nam như muốn nghe nốt, Dương Nam nói thêm:

-Hoà thượng thì đuổi theo tên Huyết Ngư kia và bây giờ hắn ở xó nào thì tôi cũng chịu!!!

Phong Vũ cười rồi cũng tiện tay cầm lấy hai quả táo rồi cũng ném cho Doãn Tuấn một quả, hắn cắn một miếng rồi trêu:

-Haha, tôi quen được Tiểu Nguyệt là một kiếm khách diệt quỷ, Dương Nam thì có cô em cảnh sát kia, nhưng mà hai người chúng tôi vẫn phải chào thua Doãn đại hiệp nhà cậu đó...

Rồi nhìn về phía Dương Nam nháy mắt, như hiểu ý, Dương Nam và Phong Vũ liền đồng thanh:

-"Sóng gió phủ đời trai - Tương lai nhờ nhà vợ!!!"

Doãn Tuấn ngây người và vẻ mặt tỏ ra bất lực trước câu nói của hai thằng bạn chí cốt. Doãn Tuấn bây giờ hắn chỉ muốn đập đầu vào gối mà chết đi. Doãn Tuấn liền muốn bao biện là "cô ấy với tôi chỉ là bạn", Dương Nam cũng không trêu chọc nữa mà vào luôn chủ đề chính, hắn hướng về Phong Vũ, hiểu ý Phong Vũ nói:

-Tôi và hoà thượng đã quần quanh cái hồ kia nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích gì về tên quái to đầu đó!!!

-Vậy tên trọc đâu???

Doãn Tuấn dứt lời thì từ cửa, ba bóng người quen thuộc là lão Hà, Tịnh Hoà và Chúng Thiên đi tới, Lão Hà mở lời:

-Haizz, Doãn sư đệ, ngươi không sao chứ???

-Đệ ổn!!!

Tịnh Hoà và Chúng Thiên cũng nhanh chóng cầm lấy hai quả táo tiếp theo trong giỏ mà vừa nhồm nhoàm cắn lấy cắn để. Tịnh Hoà vừa nhai vừa nói:

-Haizz, tên Huyết Ngư này tôi thấy sau khi hắn có được mười phần pháp lực thì bây giờ khó đối phó quá, tôi và hắn đã giao chiến 50 hiệp trên bờ và mấy chục hiệp nữa dưới nước!!!

Ba người Doãn Phong Dương cùng đồng thanh:

-Kết quả????

Tịnh Hoà gãi gãi đầu cười trừ:

-Ây, trên bờ thì tôi có thể áp chế hắn một chút chứ ở dưới nước thì...các cậu hiểu mà!!!

Doãn Tuấn nghe xong:

-Vậy thì dùng phương án 2!!!!

Cả ba người Phong Vũ, Dương Nam và Tịnh Hoà đều biết đó là ai thì cười lớn rồi nói:

-Tử Lam hả???

-Ờ, hết cách thì đành nhờ tới Đông Hải chi tử thôi!!!!

Chúng Thiên không khỏi cảm thán:

-Wow, các cậu cũng quen biết với đám "COCC" đó sao???

Tịnh Hoà mặc dù hợp cạ với tên đạo sĩ nhưng không hiểu liền thắc mắc:

-"COCC" là cái mẹ gì vậy, tôi tối cổ!!!

Hà Nhị Phú vỗ vai tên hoà thượng liền nói:

-Con ông cháu cha đó!!!

Tịnh Hoà sau khi được giải thích thì à lên một tiếng thì đúng lúc này, tiếng nhạc gọi đến của điện thoại Doãn Tuấn vang lên. Hắn cầm máy lên thì cười rồi nói:

-Haizz, tên "COCC" này có khi đốt hương muỗi hắn cũng lên đó!!!

Cả đám người thấy vậy thì cũng cười. Ở đầu dây bên kia, sau khi được nối máy, Tử Lam không dài dòng mà nói:

-"Các cậu, tôi đã nghe ông sư huynh của cậu nói thì tôi cũng sẽ tới giúp một tay, nổ địa chỉ đi!!!"

Doãn Tuấn chưa kịp nói gì thì nghe thấy Tử Lam nói vậy thì cũng cười rồi nói:

-Cậu tới trước cổng ký túc xá của đại học nông nghiệp Bắc Kinh đi, đến rồi tôi sẽ xuống!!!

-"Ok"

Cúp máy, Doãn Tuấn nói:

-Bàn kế hoạch thôi!!!

Rồi quay sang Phong Vũ kích đểu:

-Cậu đi gọi nàng Tiểu Nguyệt đến chung vui đi nha!!!

Phong Vũ nghe xong thì khựng người lại để mặc cho cả đám cười lớn.

----------------

Khoảng một giờ sau, trước cửa ký túc xá đại học nông nghiệp, một người thanh niên có dáng người cao ráo, ưa nhìn. Không rõ là ai nhưng kể từ khi người đó xuất hiện thì các em sinh viên nhìn thấy hắn thì cứ phải nói là đổ đứ đừ. Đợi một lúc không thấy người quen thì hắn liền nhấc máy ra mà gọi, chưa kịp gọi thì một tiếng nói quen thuộc vang lên:

-Tử Lam, con người của biển cả phải không???

Người đó thấy gọi tên thì quay lại xem đó là ai thì hắn thấy cái đầu trọc quen thuộc thì cũng tươi cười rồi tiến lại:

-Hoà thượng, dạo này cậu béo lên nhỉ!!!

Hai người Tử Lam và Tịnh Hoà cười nói một hồi rồi cũng đi vào bên trong ký túc xá mà bàn việc lớn. Sau khi làm quen với một số người bạn mới thì ba người Tịnh Hoà, Tử Lam và Chúng Thiên vô cùng hợp cạ. Doãn Tuấn sau khi bàn bạc kỹ kế hoạch xong thì cả đám người cũng sẽ nhất trí sau khi ăn uống xong thì sẽ quyết định chiến một trận sống mái với tên hai mặt Huyết Ngư. Phong Vũ thấy trong đội hình của mình thì lão Hà thì chỉ có mấy cái phép cùi mía chẳng thể giúp ích được gì được, còn Chúng Thiên thì do đã bị thương từ trước nên cũng chẳng thể làm ăn được gì nhiều nên chủ công chỉ có năm người nên khó có thể hoàn thành kế hoạch và cũng do đám người Doãn Tuấn, Dương Nam, Tịnh Hoà và Tử Lam khích bác nên Phong Vũ mặc dù không muốn nhưng cũng đành phải trông cậy nhà gái mà gọi điện cho Tiểu Nguyệt để xem nàng có giúp mình không. Lúc đầu do có đám người Doãn Tuấn trêu chọc nên hắn vô cùng hùng hổ cho tới khi ở đầu dây bên kia Tiểu Nguyệt bắt máy thì là một Phong Vũ trái ngược hoàn toàn so với vừa rồi, hắn ấp a ấp úng:

-Tiểu...Tiểu Nguyệt, e...e...em...co...có rảnh không???

Ở đầu dây bên kia, Tiểu Nguyệt cười:

-"Vẫn là tên Huyết Ngư đó hả???"

-Ừ, em có thể giúp anh một tay được không???

-"Được, các anh định đánh ở đâu, nói địa điểm em sẽ tới"

-Được, em chuẩn bị đi, anh sẽ gọi lại!!!

-"Ok!!!"

Sau khi Phong Vũ cúp máy thì ngay lập tức, cả đám người Doãn Tuấn liền cười lớn rồi trêu và Chúng Thiên là người hăng hái nhất:

-Trời ạ, tưởng thế nào, hùng hổ với huynh đệ còn lại là ấp úng với gái...

Lão Hà dù già đầu cũng đú theo đám trẻ:

-Kiểu này là không thể tha thứ được, phải phạt!!!

Nói xong Hà Nhị Phú liền rót ra một chén rượu đầy rồi đưa về phía Phong Vũ mà bắt hắn uống hết không còn một giọt nào. Doãn Tuấn và Tịnh Hoà ở gần đó theo nhịp gõ đũa của Dương Nam và Tử Lam cũng tiếp lời:

-Phải đó, phải đó....uống đi, uống đi!!!

Nhìn qua trông cả đám vô cùng náo nhiệt trong một góc tại cửa hàng khiến cho những vị khách bên trong cũng muốn tới mà tham gia cùng với đám già trẻ sư sãi lẫn lộn này.

----------------

Tại một hang động vô cùng rộng lớn được bao bọc xung quanh là một biển nước nằm sâu bên trong một khu rừng rậm rạp mà phần lớn ở đó là những sợi tầm xuân. Bên trong hang, Huyết Ngư đã dùng phép để khống chế Hải Yến và bao bọc nàng trong một kết giới hình bong bóng để giúp nàng có thể hô hấp như trên cạn.

-Ngọc Dương, nàng tại sao lại không nhận ra ta, chẳng phải kiếp trước nàng đã hứa với ta là sẽ ở bên ta dẫu cho trời có đầy đọa như thế nào sao???

Nói xong Huyết Ngư liên tục dùng ngón tay mà vuốt ve má của Hải Yến, Hải Yến do bị khống chế thì chỉ biết nói:

-Đó là kiếp trước, bây giờ, ngươi đừng hòng ta quan tâm gì tới ngươi!!!

Huyết Ngư nghe vậy thì không tỏ vẻ gì tức giận, hắn liền bóp lấy hai má của Hải Yến rồi chỉ về phía một bà lão gù và đang mang trên thân mình một cái vỏ ốc mà nói:

-Sẽ sớm thôi, nàng sẽ được trở lại là Ngọc Dương của ta....

Dứt lời thì một tên lính dưới từ bên ngoài lao vào báo với Huyết Ngư:

-Báo, đại vương, bên ngoài động có hai tên đang chửi loạn hết cả lên đòi phu nhân và hắn còn đang muốn đánh sập....sập....

Huyết Ngư tức tối liền quát:

-Sập gì???

-Dạ bẩm, sập...sập...sập cái mả tổ nhà đại vương ạ!!!!

-To gan, mà ngươi có nhìn rõ mặt hai kẻ đó không???

-Dạ bẩm đại vương, là tên hoà thượng khi trước đánh với đại vương và một tên cầm thiết côn ạ!!!

Hải Yến nghe thấy người cầm thiết côn thì nàng đã biết đó chính là Doãn Tuấn đã tới cứu mình thì cười rồi mỉa mai Huyết Ngư:

-Đó mới là mẫu người mà ta yêu!!!

Huyết Ngư nghe vậy thì vô cùng nóng mắt, hắn liền bừng bừng sát khí mà nắm chặt lấy cây trượng ra mà nghênh chiến với hai người, hắn cũng không quên nói lại với Hải Yến bằng một giọng nói vô cùng tự tin:

-Ở trên cạn có thể ta không phải đối thủ nhưng dưới đây là sào huyệt của ta, bọn chúng chỉ có thể còn cái xác khô mà thôi!!!

Nói xong hắn cười lớn rồi hùng dũng bước ra bỏ mặc cho Hải Yến với tâm trạng lo lắng cho Doãn Tuấn cùng anh em!!!!