Phong Thần Châu

Chương 9833: Đang có xu hướng tàn lụi.




Đời thứ chín của Tần Ninh là Hồn Vũ Thiên Tôn Hồn Vô Ngân.  

 

Đến từ Thái Thần tiên vực, sáng tạo ra Thần Môn, được xưng là Thái Tuế Thần của Thần Môn, sau đó được rất nhiều Tiên Đế Tiên Tôn của Tiên Giới cung kính tôn xưng là Hồn Vũ Thiên Tôn.  

 

Lấy hồn nhập võ! Tiên pháp trời sinh! Tên tuổi của Hồn Vũ Thiên Tôn Hồn Vô Ngân có thể nói là cực kỳ vang dội trong mười hai tiên vực của Tiên Giới.  

 

Mà mọi người ở đây đều là bạn bè mà Tần Ninh quen biết lúc còn chưa trở thành Hồn Vũ Thiên Tôn năm đó.  

 

Đối mặt với bọn họ, có thể gặp lại lần thứ hai, trong lòng Tần Ninh chỉ cảm thấy vui vẻ.  

 

Mấy chén tiên nhưỡng vào bụng, mọi người đều dần dần thân quen hơn.  

 

Ba người Quân Phụng Thiên, Kế Bạch Phàm, Vương Dã đều xưng huynh gọi đệ.  

 

Lạc Hàm Mai cũng nhiệt tình trò chuyện với Vân Sương Nhi.  

 

Tần Ninh, Bạch Vân Vũ, Bạch Nguyên Thuần thì chén chú chén anh, không hề có phân chia cấp bậc sư đồ cha con nữa.  

 

Lý Nhàn Ngư lại vô cùng bận rộn.  

 

Đám người ở đây đều xem như trưởng bối của hắn ta! Đề Hồn Thú thì đứng ở bên mép bàn, ăn uống điên cuồng.  

 

Tiệc rượu kéo dài đến khi chân trời lóe lên tia sáng đầu tiên mới chấm dứt.  

 

Tần Ninh say khướt được Vân Sương Nhi đỡ đi vào bên trong sơn cốc.  

 

Sơn cốc rộng khoảng trăm trượng, nơi này cũng là do Bạch Nguyên Thuần sai người chuẩn bị.  

 

Tần Ninh trực tiếp thả Cửu Anh ra ở cửa sơn cốc, sau đó tiến vào trong với Vân Sương Nhi.  

 

Vừa vào sơn cốc, đến trước đình nghỉ mát, Tần Ninh đột nhiên giữ chặt Vân Sương Nhi, đè cô ấy lên trên cột đá lương đình.  

 

“A!”  

 

Vân Sương Nhi kinh hô một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng.  

 

“Để ta xem mấy năm nay tài nghệ của Sương Nhi có đổi mới hay không!”  

 

Vừa dứt lời, Tần Ninh liền đưa tay vòng lấy thắt lưng... Bên trong sơn cốc, hai bóng người tuy hai mà một.  

 

Xa cách gặp lại, đối với Vân Sương Nhi mà nói, có thể nói là nắng hạn gặp mưa rào, đối với Tần Ninh mà nói thì là không ngại cực khổ, mồ hôi tuôn như mưa.  

 

Một chữ  - thái dương! Rất nhanh, ánh sáng mặt trời đã dâng lên phía chân trời.  

Nhưng hai người trong sơn cốc mãi mà vẫn chưa tách ra.  

 

Mặt trời mọc mặt trời lặn, từng ngày một trôi qua.  

 

Trong sơn cốc rộng lớn, hoa cỏ bị đè nát, đang có xu hướng tàn lụi.  

 


Giờ phút này khuôn mặt Vân Sương Nhi phiếm hồng, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, cả người mang theo vài phần lười biếng.  

 

Giống như một đóa hoa sen dần khô cạn dưới ánh mặt trời gay gắt mùa hè, sau khi trải qua một trận bão táp có chút bị tàn phá khiến người khác phải thương tiếc.  

“Nghe Quân Phụng Thiên nói, ta lại có thêm một vị Khương tỷ tỷ?”