Ầm! Đầu Vạn Hồng Vận nổ tung, hồn phách đều bị Lý Nhàn Ngư bóp nát.
Cửu Thiên Huyền Tiên bát trọng thiên đã mất mạng! Thấy một màn như vậy, Tần Ninh không khỏi kích động đứng lên.
"Nhàn Ngư...”, "Dạ?"
Lúc này sắc mặt của Lý Nhàn Ngư ôn hòa hẳn xuống, chắp tay nói: "Sư phụ, làm sao vậy?"
Tần Ninh cười, giơ ngón tay cái lên nói: "Đúng là rất ngầu!"
Nghe nói như thế, Lý Nhàn Ngư cũng đỏ mặt cười.
Thẹn thùng?
Tên nhóc này... Mà giờ phút này, bóng người Đạm Đài Nhã đứng giữa không trung chợt lóe, biến mất không thấy.
Lý Nhàn Ngư nhìn lại.
Trên trời cao trăm trượng.
Một đôi mắt máu có đường kính chừng mấy trăm trượng lập tức ngưng tụ ra.
Ầm... Đạm Đài Nhã đã biến mất không thấy kia đột nhiên bị bắt xuất hiện lại, ngã nhào xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
"Ngươi chạy cái gì?"
Lý Nhàn Ngư tức giận nói.
Đạm Đài Nhã cũng trợn mắt nhìn.
Chạy cái gì?
Không chạy để chờ chết sao?
Lý Nhàn Ngư đi từng bước một đến trước người Đạm Đài Nhã, hừ nói: "Đầu tiên phải xin lỗi sư phụ ta đã”.
Đạm Đài Nhã giận dữ quát: "Lý Nhàn Ngư, Hoang Thần cung ta không phải thứ mà Thanh Vân cung ngươi có thể tùy ý sỉ nhục đâu, ngươi cứ chờ xem!"
Phập! Đạm Đài Nhã vừa dứt lời, một thanh đao máu câu ngọc trực tiếp xuyên thấu qua bụng cô ta.
"Xin lỗi sư phụ ta!"
"Ngươi nằm mơ!"
Phập! "Xin lỗi!"
"Nằm mơ!"
"Xin lỗi... Tần Ninh...”, Lý Nhàn Ngư nghe nói như thế, gật đầu nói: "Tốt lắm”.
Phập một tiếng.
Một câu ngọc trực tiếp nghiền nát hồn phách của Đạm Đài Nhã.