Phong Thần Châu

Chương 979: “Cửu Hoang chiến xa!”  




 

Mà lúc này, Nhật chủ, Nguyệt chủ, đạo nhân Thiên Nhất cùng Phong Linh Tiêu cũng nhìn sang Tần Ninh và bốn người đi theo hắn.  

 

Bốn người kia nhìn trẻ tuổi nhưng không có gì là kỳ lạ cả.  

 

Mà Tần Ninh khoảng mười tám, mười chín tuổi, hơi thở ở cảnh giới Thiên Võ. Mới bây lớn mà đạt thực lực như vậy đúng là không tầm thường.  

 

Nhưng cũng chỉ là không tầm thường thôi!  

 

Năm người kia quá trẻ, không đáng để bọn họ phải lo lắng và sợ hãi.  

 

“Có chuyện gì thế? Sao ta nghe thấy có ai đó như đang nói ta hả?”, Tần Ninh nhìn mọi người, hạ thân xuống, vỗ quần áo.  

 

“Suốt quãng đường ta đi đến là vội vã, tưởng sẽ được mọi người chào đón tử tế, xem ra... cũng không có khả năng lắm nhỉ!”  

 

Minh Ung cùng Thiên Ám lập tức đi lên, bảo vệ Tần Ninh ở giữa.  

 

“Nè nè nè, tránh ra chút coi, ngăn cản ánh mắt của đại gia ta rồi!”, một tiếng kêu như vịt đực vang lên, hóa ra là tôm cát nhỏ đứng trên bả vai Tần Ninh. Một đám người xông đến che hết tầm mắt của nó, khiến nó rất khó chịu.  

 

Âm thanh này vang lên, khiến đám Minh Ung sợ toát mồ hôi hột.  

 

Một con bề bề?  

 

Mà bề bề còn biết nói tiếng người?  

 

Đến cả linh thú cấp chín mạnh mẽ nhất còn không nói được tiếng người, thế mà con tôm vàng này lại ăn nói lưu loát như vậy.  

 

“Công tử!”, Minh Ung chắp tay nói: “Ba cương quốc lớn của nhóm La Thiên Nha kia muốn thôn tính thượng quốc Bắc Minh chúng ta, ba người Yến Đế đến đây chi viện, nhưng bọn chúng lại mời tông môn từ bên trong Cửu U đến giúp”.  

 

Minh Ung nói ngắn gọn tiền căn hậu quả.  

 

Tần Ninh khẽ nhấc mắt, nhìn lên rất nhiều bóng người trên không trung.  

 

“Thượng quốc Bắc Minh này cùng với các cương quốc khác tương lai sẽ là nguồn cung cấp đệ tử mới cho chúng ta, các ngươi muốn thôn tính sao? Vậy Thanh Vân tông ta chiêu mộ người ở đâu bây giờ?”  

 

Tần Ninh nhìn mấy người bên trên, lạnh nhạt phất tay nói: “Ở đâu chui ra thì cút về chỗ đó đi, ta tha cho các ngươi một mạng!”  

 

 

 

Ở đâu chui ra thì cút về chỗ đó đi, ta tha cho các ngươi một mạng!  

 

Một câu nói đến là nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai thì lại nặng trịch.  

 

Đạo nhân Thiên Nhất không nhịn được, giận dữ quát lên: “Thiên Nhất cốc của chúng ta sao có thể cho phép ngươi coi thường như vậy?”  

 

“Haha, đạo nhân Thiên Nhất, sao phải giận dữ thế? Cái tên này cũng chỉ là nhân vật nhỏ không biết trời cao đất dày mà thôi!”  

Phong Linh Tiêu kia cũng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, tùy tiện nói: “Ta hiểu rồi, có lẽ đám ngu ngốc kia đều bị cái tên Tần Ninh này lừa gạt!”