Dần dần, họ đã tới độ cao bảy ngàn trượng! Khi đến độ cao này, không khí cực kỳ loãng, nhiệt độ cũng hạ thấp đi đáng kể.
Có điều bọn họ đều chẳng phải người phàm, nhiệt độ thấp tại đây không hề hấn gì với bọn họ.
Lại một mặt sàn xuất hiện ở độ cao bảy ngàn trượng.
Có sáu cánh cửa hiện ra ở một bên ngọn núi.
Trong sáu cảnh cửa này, cánh cửa nào cũng cao đến tận trăm trượng.
Cửa ra vào cao chót vót, sắc đen tăm tối dâng trào.
"Sáu cánh cửa này là gì vậy?"
Bạch Y Nhân nhìn về phía Thiên Chính Dương, mở miệng hỏi.
"Cái này thì ta không biết thật...", Thiên Chính Dương lập tức lắc đầu.
Lần này hắn ta thật sự chẳng hay biết gì.
Bởi vì phụ thân hắn ta chưa bao giờ cho phép hắn ta đi tới độ cao bảy ngàn trượng cả.
Tần Ninh nhìn sáu cánh cửa, trên đó đều được gia cố bằng những lớp phong ấn dày đặc.
"Để ta xem coi nào".
Thấy dáng vẻ háo hức muốn thử ngay và luôn của Tần Ninh, Thiên Chính Dương sắp sửa bất tỉnh nhân sự.
Rốt cuộc tên này còn tài năng gì nữa thế! Ngộ nhỡ hắn vét sạch toàn bộ núi Thiên Thông thì phụ thân sẽ... Thiên Chính Dương không dám tưởng tượng diễn biến tiếp theo nữa.
Hắn ta vốn nghĩ rằng cho dù đưa Tần Ninh vào núi Thiên Thông đi nữa thì thể nào hắn cũng không thể phá vỡ phong ấn ở độ cả ba ngàn trượng, để rồi hụt hẫng bỏ đi.
Nhưng hắn vừa lên núi là tiến thẳng một mạch đến độ cao bảy trượng.
Kẻ này... Giờ phút này, Thiên Chính Dương ngây ra như phỗng.
Tần Ninh lại gần một trong sáu cánh cửa, khí thế trong cơ thể tăng lên, từng đạo tiên văn ngưng tụ một lần nữa.
Tiếp tục phá cấm chế! Tuy nhiên, lần này Tần Ninh tốn nhiều thời gian hơn một chút.
Một lúc sau, dường như có tia nắng sớm dâng lên từ phía chân trời.
Bầu trời khắp Thiên Thông Đạo dần hửng sáng.
Đột nhiên.
Vào lúc này, cấm chế của năm cánh cửa khác cũng lần lượt nứt toác.
Không một ai lường trước được phản ứng dây chuyền này.
Tần Ninh lùi lại, khẽ mỉm cười nhìn về phía cửa ra vào.