Không biết lưỡi đao đã hút bao nhiêu máu tươi của Tần Ninh mới dần dần ổn định lại.
Rất lâu sau đó.
Sắc mặt của Tần Ninh có chút trắng bệch, nhưng Diễn Ma Tiên Đao trong tay hắn đã dần dần yên ổn trở lại.
Cuối cùng thanh đao này vẫn bị Tần Ninh chinh phục! Đao hóa thành một đạo văn ấn, khắc trên cổ tay của Tần Ninh và nằm yên tại đó như dấu ấn màu đen.
Thấy mặt mày Tần Ninh tái nhợt, Bạch Y Nhân vốn chuẩn bị an ủi hắn mấy câu.
Nhưng đúng lúc này, lượng khí huyết đã biến mất của Tần Ninh dường như đang hồi phục trở lại với tốc độ cực kỳ nhanh.
Chuyện này… Tần Ninh cười nói: "Ma đao nuốt máu ta, ta có máu Quân giả để bù đắp rồi mà!"
Bạch Y Nhân đến cạn lời với hắn.
Làm thế nào mà Tần Ninh có thể chịu đựng nổi sự bá đạo của máu Quân giả với cảnh giới Kim Tiên chứ?
"Thiên Chính Dương, tiếp tục dẫn đường đi".
Tần Ninh cười tủm tỉm lên tiếng: "Núi Thiên Thông này cũng nhiều thứ hay ho phết đấy. Ở độ cao năm ngàn trượng có những thứ này, chắc có lẽ độ cao sáu ngàn trượng, bảy ngàn trượng, tám ngàn trượng và chín ngàn trượng sẽ thú vị hơn nhỉ?"
Thiên Chính Dương thoáng chốc cứng họng không bác bỏ được gì.
Hắn ta thật sự chưa bao giờ đi lên phía trên cả.
Thế nên hắn ta vẫn chưa chắc rằng có cái gì cực kỳ nguy hiểm hay không.
Chẳng mấy chốc, bốn người lại lên đường một lần nữa.
Bọn họ đi tới độ cao sáu ngàn trượng.
Lại một mặt sàn khác hiện ra trước mắt họ.
Mặt sàn vô cùng rộng rãi, cả chiều dài lẫn chiều rộng đều bằng một ngàn trượng.
Mặt sàn lát đá xanh này khác hẳn so với những mặt sàn mà họ đã gặp trước đó.
Dường như nó được hình thành từ tự nhiên chứ không phải là được xây dựng sau này.
"Nơi này… khác biệt hẳn!"
Tần Ninh quan sát mặt sàn thật kỹ rồi bay lên trời, nhìn mặt sàn rộng bao la ở dưới.
"Thú vị đấy!"
Không lâu sau, Tần Ninh không khỏi cười nói: "Mặt sàn này cũng ẩn chứa huyền cơ, giờ nó có thêm tác động của phong ấn, có lẽ có một mật thất ẩn dưới mặt sàn đấy".
Nghe vậy, Thiên Chính Dương lại một phen sững sờ.