Tần Ninh khiển trách: "Ở trong vùng biển Thái Ất, người ta nhìn thấy các ngươi liền khách khí là vì kiêng kị Thái Ất tiên tông, chứ có phải là kiêng dè mấy người các ngươi đâu?"
"Nếu có một ngày đụng phải đám cường giả Kim Tiên, Ngọc Tiên, Huyền Tiên trong vùng biển khác của biển Đông Tiên, các ngươi cũng muốn bắt bọn họ nhìn thấy các ngươi liền sợ hãi tên tuổi của Thái Ất tiên tông mà phải khách khí với các ngươi sao?"
"Ngu dốt, ngây thơ!"
Nghe nói như thế, mấy người run run rẩy rẩy, lại không thể phản bác được.
"Tỷ phu, chúng ta không dám".
Bạch Hạo nhận sai.
"Bạch Hạo, ngươi muốn chết".
Tần Ninh còn chưa nói cái gì, Bạch Y Nhân đã quát.
Tên nhóc này còn chưa thôi đi sao! Tần Ninh lập tức nói: "Nếu ngươi đã mang họ Bạch, tỷ tỷ ngươi Bạch Y Nhân cũng họ Bạch, ta muốn hỏi các ngươi, bây giờ nhà họ Bạch ở trong Thái Ất tiên tông như thế nào rồi?"
Hả?
Tần Ninh cảm thấy hứng thú với nhà họ Bạch bọn họ?
Bạch Hạo liền nói ngay: "Đại gia gia ta là Bạch Vân Vũ, gia gia của ta là Bạch Vân Thiên".
"Đại gia gia có một đứa con trai là đại bá ta, Bạch Nguyên Thuần phó tông chủ".
"Gia gia của ta có một đứa con trai, chính là phụ thân ta, Bạch Nguyên Thủy trưởng lão".
"Bạch Y Nhân là con gái của đại bá ta".
"Ta là con trai của Bạch Nguyên Thủy trưởng lão!"
Bạch Y Nhân nhìn Bạch Hạo, không khỏi trợn trắng mắt.
Tên nhóc này nói tới nói lui thật tốn sức.
Bạch Y Nhân lập tức nói: "Nhà họ Bạch có hai mạch, gia gia của ta và gia gia hắn là hai nhà".
Tần Ninh lập tức nói: "Hóa ra ngươi là con gái của Bạch Nguyên Thuần".
"Ngươi biết phụ thân ta?"
"Biết".
Tần Ninh không có nhiều lời, tiếp tục nói: "Gia gia ngươi bây giờ còn khỏe chứ?"
Gia gia đã không rời núi bao nhiêu năm rồi.
Tần Ninh lại nói: "Làm tỳ nữ, chủ nhân hỏi cái gì thì phải trả lời cái đó".