Chắc chắn là có bẫy! Qua một hồi lâu, hai người Bạch Khánh, Bạch Chúc trở về, lắc đầu.
Bạch Hòe không khỏi hừ lạnh nói: "Tên khốn này nghĩ đơn thương độc mã đến nhà họ Bạch chúng ta đòi một lời giải thích sao?
Hắn đúng là cho rằng nhà họ Bạch chúng ta giống như nhà họ Hải, nhà họ Đường, có thể để một mình hắn dẫm lên mặt của tất cả chúng ta, kiêu ngạo công khai thể hiện uy phong của mình?"
Mấy vị Kim Tiên cũng vô cùng giận dữ.
Đây là công khai xem thường.
"Tam gia, giết hắn?"
"Đương nhiên là phải giết!"
Bạch Hòe lập tức nói: "Bốn người các ngươi tấn công hai phía trái phải, tên nhóc này, tuyệt đối không thể để hắn chạy".
"Rõ!"
Bạch Hòe biết, Tần Ninh đã đánh bại Hải Quảng Nghĩa.
Thế nhưng Bạch Hòe cũng là cảnh giới Kim Tiên thất chuyển, bàn về thực lực, ông ta không cảm thấy mình thua kém gì Hải Quảng Nghĩa.
Quan trọng nhất chính là... Tần Ninh quá ngông cuồng.
Đơn thương độc mã đi tới vùng biển nhà họ Bạch, đây là chuẩn bị lẻ loi một mình đến nhà họ Bạch hỏi tội?
Tần Ninh bay lên trên không.
Sóng biển bộc phát ra sát khí kinh khủng, trực tiếp đập nát con thuyền.
Con thuyền bé này là một pháp khi Kim Tiên chân chính, cho dù chỉ là cấp thấp nhất, nhưng sóng biển tuyệt đối không đập nát được.
Mà khi Tần Ninh bay lên không, bên trong sóng biển có hai bóng người một trái một phải, mang theo kim uy trực tiếp xông ra.
Tần Ninh nhíu mày lại, bóng người nhanh chóng bay lên không.
Nhưng bên trên lại xuất hiện một bóng người nữa, vỗ một chưởng xuống.
Chưởng phong gào thét, trong nháy mắt đã hóa thành trăm trượng, đè xuống chỗ Tần Ninh.
"Hừ!"
Tần Ninh nắm hai tay lại, tiên khí cuồn cuộn trong cơ thể hóa thành quyền kình vô tận, trực tiếp bộc phát ra.
Ai có thể nhịn được chứ! Tần Ninh đứng trên thuyền nhỏ, nhìn mặt biển bình tĩnh, hít thở gió biển tươi mát, vẻ mặt tươi cười.
Loại cảm giác này đúng là thoải mái.
Sóng biển dâng lên cao tới mấy chục trượng, rất nhanh đã tới trước mặt thuyền nhỏ.
Ầm! Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng đất trời.