Mặc dù thực lực của Đường Uyên không như đại ca Hải Quảng Nghĩa, nhưng tuyệt đối là Kim Tiên thất chuyển hàng đầu, sẽ không kém hơn mình.
Lại cung kính với người trẻ tuổi mặc đồ trắng kia như thế?
Đừng nói Hải Quảng Nhân, cho dù là những người khác của nhà họ Hải cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Đúng là bọn họ không thể hiểu được tình huống này.
"Đứng lên đi!"
Tần Ninh đứng chắp tay, đưa mắt nhìn về phía Hải phủ rộng lớn.
Từng tiên trận liên kết với nhau, quả thật là càng khiến Hải phủ trông cao lớn hùng vĩ.
Lúc này Đường Uyên cung kính nói: "Tần đại nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Chờ sao?"
Đại trận của Hải phủ có Hải Quảng Nhân Kim Tiên thất chuyển trấn giữ, không thể nào phá giải được ra trong chốc lát được.
"Chờ cái gì?"
Tần Ninh lại nói thẳng: "Chờ lát nữa phong ấn tiên trận mở ra, các ngươi trực tiếp xông vào là được, nhưng mà nhớ lấy, không được động vào phụ nữ già trẻ, người đầu hàng không giết”.
"Ta không dẫn các ngươi tới diệt môn, mà là dẫn các ngươi tới thu phục nhà họ Hải”.
"Vâng!"
Nghe nói như vậy, mấy người Đường Uyên rối rít đứng ở sau lưng Tần Ninh, không nói một lời.
Giờ phút này Tần Ninh bước chân ra, bóng người rơi xuống đất.
Cách tiên trận, Hải Quảng Nhân không sợ chút nào.
"Kim Tiên nhị chuyển!"
Hải Quảng Nhân hừ một tiếng nói: "Nhóc con, ta mặc kể ngươi có bối cảnh gì, nhưng nếu trêu chọc nhà họ Hải chúng ta, vậy ngươi đã hoàn toàn sai rồi”.
"Vậy sao?"
Tần Ninh đến gần Hải Quảng Nhân, hai người chỉ đứng cách nhau mười trượng.
"Nếu như ta có thể phá được tiên trận này thì sao?
Lời này... ngươi còn có thể nói ra sao?"
Hải Quảng Nhân cau mày lại.
"Cho dù là đám người Đường Uyên cũng không có khả năng...”, nhưng mà trong lúc Hải Quảng Nhân nói chuyện, Tần Ninh đã bắt đầu phá trận.
Từng tiên văn ngưng tụ ra trên đầu ngón tay, dung nhập vào trong tiên trận.
Mà ngay sau đó, từng tiên văn kia hóa thành bùa chú, hóa thành trận văn đại trận, xông ra, bao phủ lên bên ngoài đại trận.