Nghe nói như vậy, Ô Hạc Vũ và Lang Thiên Địch lập tức yên lặng, không biết nên nói cái gì.
Nếu là bọn họ, có lẽ cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ, việc quan trọng là tiếp theo phải làm thế nào?
Ô Hạc Vũ tùy tiện nói: "Thông báo cho các tộc nhân trước, khoảng thời gian này đừng rời khỏi đảo, hơn nữa còn phải bày vọng gác ở toàn bộ bến tàu xung quanh đảo”.
“Ừm”.
“Được”.
Bên kia.
Tần Ninh đi vào bên trong đảo.
Ba vị đại tế tư Ô Đông đi theo, nhưng cũng không dám tiến lên.
"Đi theo ta nửa ngày, muốn nói cái gì cứ nói là được”.
Lúc này Ô Đông mới tiến lên, nói: "Thần tử, ngươi thật sự có biện pháp sao?
Bộ tộc Vân thị cùng với Lưu Phong tộc, còn có Thạch tộc...”, "Yên tâm đi”.
Tần Ninh nhìn về phía ba người, trấn an nói: "Ta lại không chạy được, vết thương của ta vẫn còn chưa khỏi hẳn, có ta ở chỗ này, các ngươi sợ cái gì?
Cho dù ta không lo lắng đến sống chết của các ngươi, dù sao cũng không có khả năng để cho mình nộp mạng chứ?"
"Ngươi đã nói rồi, ta là người trời xanh chỉ dẫn tới để giúp ba tộc các ngươi, làm sao bây giờ ta bắt đầu làm việc, các ngươi lại sợ rồi?
Là không tin ta?
Hay là không tin trời xanh?"
Không tin ngươi! Ô Đông thầm nói trong lòng.
Ông ta cũng không chắc chắn.
Chủ yếu... Nếu như Tần Ninh là một vị Kim Tiên thậm chí là Ngọc Tiên, dĩ nhiên bọn họ sẽ không có bất kỳ lo lắng nào.
Nhưng bây giờ, Tần Ninh chỉ là một vị Thiên Tiên, còn là một vị Thiên Tiên bị thương.
Chuyện này... khiến người ta rất khó tin.
"Được rồi, đừng lo lắng, giết Vân Cửu Vân Tương, ta sẽ chờ bọn họ tới, chủ động đánh ra, chắc chắn sẽ thất bại, có thể phòng ngự tuyệt đối sẽ có hiệu quả, các ngươi đừng lo lắng”.
Tần Ninh khoát tay, lại tiếp tục rời đi.
Ba vị đại tế tư trố mắt nhìn nhau.
...Vân Cửu Vân Tương bỏ mình.
Đảo Kình Vân.
Bộ tộc Vân thị.