Tần Ninh lạnh lùng nói.
Giờ phút này, ba người Ô Linh Nhan đều sững sờ.
Hơn một tháng sống chung, Tần Ninh vẫn luôn hiền hòa, chưa từng nổi giận với bọn họ bao giờ.
Hơn nữa thỉnh thoảng Tần Ninh sẽ còn chỉ bảo ba người tu hành.
Bây giờ có vẻ hắn đã thật sự tức giận! Nhìn thấy ba người tránh ra, Tần Ninh mới hòa hoãn nói: "Không ai sẽ không để ý đến mạng sống của mình, ta càng như vậy”.
Nói rồi, Tần Ninh đi từng bước một về phía ba ngọn núi cao.
Ba người Ô Linh Nhan, Bàng Cầu, Lang Như Lôi nhìn nhau, cũng vội vàng đuổi theo.
"Các ngươi đi theo làm cái gì?"
"Ngươi đã nói sẽ không lấy mạng của mình ra để nói đùa, chúng ta đi cùng với ngươi, chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm”.
Bàng Cầu đương nhiên nói: "Trừ khi ngươi lừa chúng ta!"
Trong phút chốc, Tần Ninh không phản bác được.
Bốn bóng người tới gần ba ngọn núi lớn, nhìn qua có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Mà lúc chỉ còn cách ngọn núi khoảng ba trăm trượng.
Khi bốn người bước ra, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.
"A!"
Bàng Cầu quay đầu nhìn lại, đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
"Ngươi kêu cái gì đấy?"
"Các ngươi nhìn kìa!"
Trong lòng Bàng Cầu vô cùng e ngại hoảng sợ.
Ba người nhìn lại.
Chỉ thấy được thân thể bốn người lại bình yên đứng ở phía sau.
Mà lúc này, hồn phách của bốn người đã đi ở chỗ này.
Nhưng bọn họ đều không có cảm giác gì.
Sắc mặt Ô Linh Nhan và Lang Như Lôi cũng lập tức thay đổi.
Chuyện này... Ánh mắt Tần Ninh lại sáng tỏ, nhìn về phía trước, chậm rãi nói: "Yên tâm, không có việc gì”.
Nói rồi, Tần Ninh tiếp tục đi về phía dưới núi.
Bốn thể hồn phách đi trên đường nhìn rất cổ quái quỷ dị, giống như quỷ hồn vậy.
Đi đến chân núi.
Tần Ninh đứng ở trước một ngọn núi cao.
Từ nơi này ngẩng đầu nhìn lại, bốn người bọn họ đơn giản nhỏ bé như là sâu kiến.
Loại cảm giác áp bách kia đập vào mặt.
Nhưng Tần Ninh lại đứng vững ở dưới chân núi, bàn tay nắm lại.
"Thần tử, ngươi làm gì vậy?"
Ba người Ô Linh Nhan đều sợ choáng váng.