Phong Thần Châu

Chương 9306: Thế khác gì trở về như lúc trước đâu?




 “Đe dọa ta à?”  

 

Cô gái cười to nói: “Ta không giết ngươi, giờ ngươi đi gọi người cứu đi!”  

 

“Ta cho ngươi một canh giờ, ngươi gọi người đến đi, ta chờ ngươi nè”.  

 

“Nhưng mà…”, cô gái đổi giọng, ngữ điệu có chút rét lạnh, nói: “Các ngươi không được chạy, ai chạy ta giết người đó!”  

 

Gương mặt người áo xanh run lên, không chút do dự vung tay lên, hơn mười khối ngọc xuất hiện, hắn ta bóp nát chúng… Hắn ta không phải đối thủ của cô gái này.  

 

Nhưng mà hắn ta cũng không muốn tử trận ở đây.  

 

Sắc mặt đám người Viêm Thiên Lực, Lâm Vô Nhàn và Khương Văn Thành lại vô cùng khó coi.  

 

Cô gái có thể khiến đại nhân Ngọc Tiên như thế này sẽ là loại khủng bố gì đây?  

 

Lúc này, cô gái đứng khoanh tay, đi đến trước mặt Khương Thái Vi.  

 

Ngón tay cô ta nhẹ nhàng nâng cằm Khương Thái Vi, rồi đi vòng quanh nàng vài vòng, mới nói: “Đúng là tỷ tỷ xinh đẹp”.  

 

“Nếu ta là đàn ông, ta nhất định sẽ cướp ngươi về làm phu nhân, từ khi mặt trời lên đến khi mặt trời xuống núi, cửa không cho ra, cổng không cho bước”.  

 

Khương Thái Vi đề phòng hỏi: “Ngươi là ai?”  

 

“Người quen cũ của Tần Ninh sao?”  

 

“Ta không phải là người quen cũ gì của hắn”.  

 

Cô gái chắp hai tay sau lưng, tay vung lên, hai chiếc ghế dựa xuất hiện.  

 

Cô ta ngồi vào đó, cười nói: “Vốn định tới giúp một tay, nhưng lại tới hơi muộn chút, về sẽ bị mắng mất.  

 

“Ngươi không ngồi à?”  

 

Cô gái cười nói: “Tốt nhất là ngồi đây đợi thêm một lát”.  

 

Khương Thái Vi tiến lên hỏi: “Tần Ninh bị Viêm Tử Vân và Vũ Tồn Hóa bắt vào ngọc bích, không biết giờ đi đâu…”, “Đó là một thông đạo”.  

 

Cô gái nói thẳng: “Dẫn đến đâu thì không biết, mà người của Viêm tộc và Vũ tộc đã chuẩn bị sẵn sàng để giết chết Tần Ninh rồi”.  

 

“Hơn nữa, cho dù không giết được hắn, nhưng Tần Ninh sẽ bị nhốt đâu đó một khoảng thời gian dài, may mắn thì mấy trăm năm là ra được, xui xẻo thì cả đời không thoát được”.  

 

Khương Thái Vi nghe vậy, thần sắc kinh ngạc, vẻ mặt khó coi.  

 

“Ngươi không phải là Ngọc Tiên sao?”  

 

Cô gái ngạc nhiên nói: “Ngươi nên biết rằng, ở khoảng không kỳ ảo này, không gian từ xưa đến nay luôn thiên biến vạn hóa, không ai có thể giải thích được”.  

 

Khương Thái Vi hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc ngươi là ai?”  

 

Cô gái mỉm cười, bấm ngón tay.  

 

Hơn ba mươi dặm.  

 

Một bóng người nổ tung.  

 

“Á…”, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.  

Cô gái cách một khoảng không gian tung một trảo, bắt được một thể hồn phách.  

 

Đó đúng là Viêm Thiên lực.  

 

Cô gái nhìn vào thể hồn phách nhỏ bé yếu ớt bơ vơ lăn lộn trong lòng bàn tay của mình, nói: “Không phải ta nói không ai được rời đi, ai đi ta giết kẻ đó à”.  

 

Cái miệng nhỏ nhắn thốt lên.  

 

Những người còn lại bị dọa hết hồn.  

 

 

Cô gái này rốt cuộc có lai lịch gì?