“Ngươi là ai?”
Tần Ninh hỏi.
“Bản tọa là Thiên Bái Khánh!”
Thiên Bái Khánh?
Quân Phụng Thiên liền nói ngay: “Ngươi là Thiên Bái Khánh? Thật sự là Thiên Bái Khánh sao?”
“Quả nhiên, lời đồn là thật!”
Lúc này, Tần Ninh cũng kinh ngạc.
Thiên Bái Khánh! Hắn cũng biết người này.
Năm xưa, ở Đại La Thiên, đây là một đại năng kinh tài tuyệt diễm khá nổi danh.
Năm đó, tại kiếp thứ chín, thân là Hồn Vô Ngân, Tần Ninh dùng thời gian vạn năm để tu luyện hồn thuật, đồng thời cũng vô cùng chú ý tới thiên kiêu của mười hai đại tiên vực vừa quật khởi.
Bởi vì... hắn phải nhận đồ đệ! Hồn thuật là một đạo cực kỳ khó tu luyện.
Yêu cầu rất cao.
Cho nên Tần Ninh cũng hiểu biết rất nhiều về các thiên kiêu của mười hai đại tiên vực.
Hắn cũng từng nghe danh Thiên Bái Khánh.
Quân Phụng Thiên thân là người của Đạ La Tiên Vực hiển nhiên là sẽ biết nhiều hơn hắn.
“Nghe đồn Thiên Long thánh tông và Bái Nguyệt Tiên Phủ đều là do ngươi một tay gây dựng nên!”
“Thiên Bái Khánh, Thiên là Thiên Long thánh tông, Bái là Bái Nguyệt Tiên Phủ, nghe đồn người đứng đầu hai thánh địa này đều là đệ tử của ngươi”.
Quân Phụng Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đúng thật như vậy sao?”
Thiên Bái Khánh cười nói: “Quả đúng là như vậy”.
Nhưng cười được một nửa, Thiên Bái Khánh lại dừng cười.
Ông ta quên rằng bản thân chỉ còn là một bộ xương khô.
Quân Phụng Thiên kính nể: “Thật trâu bò!”
Thiên Long thánh tông và Bái Nguyệt Tiên Phủ đều là tông môn thánh địa có máu mặt ở Đại La Thiên.
Tốt xấu gì cũng có Ngọc Tiên trấn giữ.
Vậy mà lại là do vị tiền bối Thiên Bái Khánh này sáng lập nên! Tần Ninh lập tức hỏi: “Đây là nơi nào?”
Thiên Bái Khánh từ từ đứng dậy, cười nói: “Bức tường ngọc sau lưng ta chính là nơi mà những người đó đi vào”.
“Từ ngoại vực tới đây sao?”
“Ta không biết rõ là từ đâu tới đây”.