Khương Thiên Thần là Kim Tiên trẻ nhất, có tiềm năng nhất trên khắp Đại Nhật tiên châu.
Tần Ninh cũng nhìn Khương Thiên Thần, lạnh lùng bảo: "Hóa ra là vậy... Khương tộc và Vũ tộc, Viêm tộc đã câu kết với nhau từ lâu rồi".
"Bởi vậy mà năm xưa các ngươi muốn giết Thái Vi, Thái Bạch không phải chỉ vì chuyện đám hỏi đúng không?"
Gương mặt khôi ngô của Khương Thiên Thần hơi nhíu mày.
"Khương Thái Vi!"
"Khương Thái Bạch!"
Khương Thiên Thần nói với vẻ ngông nghênh: "Hai kẻ đó đã nằm trong nấm mồ rồi chứ gì?"
"Chắc không?"
Tần Ninh giễu cợt: "Ta cho ngươi gặp một người quen nhé?"
Đột nhiên, hắn vẫy tay.
Vào lúc này, thi khôi Khương Vân Tùng đang giao chiến với Vũ Phàm Tài trở lại bên cạnh Tần Ninh.
Vũ Phàm Tài cũng rút lui, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng lập lòe, sát khí đằng đằng lạnh lùng nhìn Tần Ninh.
"Khương Vân Tùng, ta cho phép hai cha con các ngươi hội ngộ đấy!"
Tần Ninh vung tay lên, mũ giáp trùm kín đầu thi khôi rơi xuống.
Một gương mặt ánh màu đồng cổ hiện ra trước mắt Khương Thiên Thần.
"Phụ... Phụ thân...", Khương Thiên Thần thẫn thờ thì thào.
Giờ phút này, Khương Vân Tùng nổi nóng: "Tần Ninh, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy chứ?"
Tần Ninh chắp tay mà đứng, nói một cách cứng rắn: "Ta giữ lại ý niệm của ngươi là vì giây phút này đây!"
"Ban đầu ta chỉ cho rằng hai cha con ngươi bất mãn với Thái Vi vì không chấp nhận hôn sự với Lâm Vô Nhàn".
"Bây giờ cuối cùng cũng hiểu ngọn ngành, từ mấy năm trước hai cha con ngươi đã dao động trước cành ô liu mà Viêm tộc và Vũ tộc tung ra rồi chứ gì?"
"Tần Ninh, ta giết ngươi!"
Vẻ mặt Khương Thiên Thần không còn điềm nhiên nữa, nỗi tức giận cùng cực bao trùm cả gương mặt hắn ta.
Tần Ninh giễu cợt nói: "Giết ta ấy hả?"
"Thiên Thần, con đừng hành động thiếu suy nghĩ, con không phải đối thủ của hắn đâu!"
Tần Ninh chỉ mới đến cảnh giới Thiên Tiên tam phẩm, còn hắn ta đã là Kim Tiên rồi mà vẫn không phải đối thủ của hắn ư?
Khương Vân Tùng lại cất tiếng cầu xin: "Đại nhân Vũ Phàm Tài, xin ngài hãy nhanh chóng đưa họ đi!"