Những vết khắc kia đều có hình trăng khuyết, xen lẫn thành một hình vẽ phức tạp.
"Đúng thế thật!"
Tần Ninh nhìn từng hình vẽ, tiên văn ngưng tụ trong lòng bàn tay, từ từ rót vào trên bùa chú.
Nguyệt văn lóe lên.
Có lực lượng tiên văn dung nhập vào trong đó, phong ấn dần dần vận chuyển.
Ngay sau đó, xung quanh cơ thể Tần Ninh có từng luồng ánh sáng bay lên.
Bên trong mảnh đất phế tích, từng luồng ánh sáng bay lên không, khí tức làm người ta sợ hãi bùng nổ.
Cấm chế! Khởi động lần nữa.
Ầm... Một tiếng nổ bộc phát ra.
Sát khí kinh khủng lan ra cuồn cuộn.
Bụi bặm trong phế tích bay lên, mặt đất bóng loáng, ánh sáng phù văn càng sáng chói hơn.
Ngay sau đó, mặt đất nứt ra.
Mặt đất trong phạm vi mười dặm sụp đổ xuống bên dưới.
Tần Ninh đứng ở trung tâm phong ấn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mặt đất bốn phía sụp đổ.
Sau khi sụp xuống độ sâu khoảng mấy trăm trượng.
Mặt đất mới bình tĩnh lại.
Quanh người Tần Ninh, tiên quang lóe lên.
Cho đến lúc này, xung quanh mới xuất hiện những bức tường.
Trong những bức tường kia khảm từng cái quan tài gỗ.
Quan tài được tạo ra từ cây, không có nắp quan tài, trong đó có từng bóng người đứng yên.
Những người này, nhìn vẻ bề ngoài thì không hề khác Nhân tộc.
Nhưng mà khi Tần Ninh rơi xuống, bên ngoài quan tài gỗ như có cái gì tan vỡ, máu thịt từng người trực tiếp tiêu tán, hóa thành phấn vụn.
Chỉ có hài cốt là vẫn gìn giữ hoàn hảo.
Bên ngoài hài cốt là những vết nứt chằng chịt.
Hai thi thể này mang đến cho người ta cảm giác vô cùng xa xưa.
Thân xác vẫn còn, khí tức lại hoàn toàn biến mất.
Tần Ninh đến gần hai thân xác, nhìn kỹ lại.