Hư không bị xé rách, một bóng người chậm rãi bước ra.
Người vừa đến mặc một bộ y phục màu xanh, khoác trên mình áo choàng cùng màu, mũ trùm che kín đầu, đeo thêm cả lụa che mặt, chỉ để lại đôi mắt thâm thúy như biển thong dong nhìn về phía Cố Vân Kiếm.
Thấy người này, Cố Vân Kiếm thầm cảnh giác.
Hắn ta cảm thấy người này rất nguy hiểm.
"Cố Vân Kiếm, đồ đệ của Hồn Vũ Thiên Tôn Hồn Vô Ngân, Cửu Thiên Tuế của Thần Môn tại tiên vực Thái Thần, tiên đế tiên tôn mạnh nhất tiên vực Thái Thần".
Người áo xanh cười nói: "Gặp ngươi cũng chẳng dễ dàng gì đâu".
Nhìn cách ăn mặc của người áo xanh này, Cố Vân Kiếm đột nhiên chỉ tay vào y, kinh ngạc thốt: "A, ngươi chính là Diệp Chi Vấn, cái kẻ Diệp Chi Vấn đuổi theo sư tôn ta khắp thế giới, thần của Thương Mang Vân Giới!"
Nghe thấy câu này của Cố Vân Kiếm, người áo xanh ngẩn người.
"Ngươi… không ngờ ngươi lại biết ta!"
Diệp Chi Vấn có phân thân ở cả đại lục Vạn Thiên, Hạ Tam Thiên lẫn Trung Tam Thiên.
Những thứ phân thân do y ngưng tụ không đơn giản chỉ là phân thân mà là chia nhỏ tinh khí thần và hồn phách bản nguyên của y.
Bất kỳ một phân thân nào bị phá hủy cũng gây tổn thất cực kỳ lớn cho Diệp Chi Vấn.
Nhưng phân thân của y ở Tiên Giới này chưa xuất hiện trước mặt người đời bao giờ.
Thế mà Cố Vân Kiếm chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra y! Cố Vân Kiếm cười nói: "Từ nhỏ sư tôn đã khen ta thông minh rồi".
"Nói ta có tiềm lực trở thành tiên đế tiên tôn, kết quả là bây giờ ta đã đứng trên vị trí đó".
"Hồn Vô Ngân…", Diệp Chi Vấn từ từ nói: "Ta và Tần Ninh đã giao thủ với nhau mấy lần, cái lần ở Trung Tam Thiên cơ hội thuận lợi nhất để giết hắn, tiếc thay… sự cố lại xảy ra…" "Ngươi bị thần phía trên trừng phạt chứ gì?"
Cố Vân Kiếm cười đắc chí: "Ta còn biết cả chuyện này nữa cơ".
Nghe vậy, Diệp Chi Vấn lại trợn mắt sửng sốt.
"Quả nhiên ngươi là kẻ thần bí và khó lường nhất trong đám đệ tử của Tần Ninh".
Diệp Chi Vấn lẩm bẩm nói: "Có lẽ trong Hồn Thư mà Hồn Vũ Thiên Tôn Hồn Vô Ngân đã truyền cho ngươi năm xưa bao hàm thuật luyện hồn huyền diệu nhất thế gian nhỉ!"
Dứt lời, Cố Vân Kiếm lật tay một cái, một cuốn sách xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta.
Nét mặt của Diệp Chi Vấn lập tức trở nên căng thẳng.
Y biết tất cả những cuốn điển tích do Tần Ninh để lại ở các đời đều là thứ huyền diệu nhất và kỳ lạ nhất.
Hồn Thư này được mệnh danh là tập hợp sự ảo diệu trong hàng vạn thuật luyện hồn của Tiên Giới, chỉ riêng chất liệu chế tạo sách thôi cũng đã cực kỳ phi phàm rồi.
"Xem ngươi sợ chưa kìa!"
Giờ phút này, Cố Vân Kiếm cầm Hồn Thư trông chẳng khác gì một thư sinh tuấn tú đi khoa cử.
"Năm đó sư tôn để lại Hồn Thư cho ta là vì người cảm thấy không dạy ta hết được, để ta tự học".