Nhưng vào lúc phù lục ngưng tụ ra, thạch long tấn công đến, lại trực tiếp bị ngăn cản.
Thương Phi Phàm thấy cảnh này, càng thêm giận dữ.
"Khốn kiếp, muốn chết".
Thương Phi Phàm hét lên một câu, sát khí lại bộc phát lần nữa.
"Thương Long Thuật!"
Chỉ trong phút chốc, tiên khí cuồn cuộn trong cơ thể, hóa thành một thương long ở phía trước, gào thét lao ra.
Toàn thân thương long kia chính là được ngưng tụ từ tiên khí, ẩn chứa công kích cực kì khủng bố lại bá đạo.
Đám người xung quanh thấy một màn này thì biến sắc.
Thương Phi Phàm đã thật sự tức giận.
Thương Long Thuật chính là bí thuật của Thương Thiên Tiên Cung, lúc này Thương Phi Phàm thi triển ra, hiển nhiên là muốn hoàn toàn giết chết thanh niên ở trên đài sen.
Tần Ninh thấy cảnh này, vẫn mỉm cười.
Hắn bấm tay một cái, phù lục cuồn cuộn chuyển động xung quanh đài sen, phóng lên tận trời, biến thành một màn ánh sáng.
Thương Long tấn công lên trên màn sáng.
Ầm... Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng.
Màn sáng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Thương Phi Phàm mắng: "Khốn kiếp, trốn ở bên trong xác rùa đen thì có tài cán gì?
Cút ra đây!"
Tần Ninh lại cười nói: "Ta không cần ra ngoài, ngươi cũng phải chết!"
Thương Phi Phàm sững sờ.
"Nói hươu nói vượn".
"Thật sao?"
Tần Ninh lại nói: "Thiên tài của Thương Thiên Tiên Cung đến từ Thương Viêm tiên châu đúng không?
Ta thấy ngươi là cảnh giới Địa Tiên đỉnh phong, đúng là khó lường, thế nhưng đầu óc lại không thông minh cho lắm".
"Ngươi...", Tần Ninh nói xong lời này, không tiếp tục để ý đến Thương Phi Phàm nữa, mà là nhìn về phía đám thiên tài Địa Tiên đến từ các đại tiên châu khác.