Một người đàn ông đi chân đất, mặc trường bào, dáng vẻ phóng đãng đi lên phía trước, bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, cười ha ha nói: "Chuyện vui trên đời này là uống rượu hát ca!"
Ngay lập tức có tiên tử bưng rượu lên, Tần Ninh cầm lấy một chén, đặt trong tay, nhưng lại không uống.
Cửu Anh lập tức ngửi được mùi rượu ngon, không nhịn được thò chín cái đầu đến trước mặt tiên nữ, uống sạch hết mấy cái chén kia.
Nhìn thấy Tần Ninh không uống, Khương Thái Vi cũng nhận lấy cái chén, cầm trong tay.
Cửu Anh chỉ cảm thấy rượu trong chén cực kỳ ngọt ngào, lại lần theo mấy tiên nữ, chạy đến bên cạnh ao rượu, uống từng ngụm từng ngụm.
Lúc này, Tần Ninh và Khương Thái Vi đi trong tiên điện, thỉnh thoảng có người đến đây nhiệt tình chào hỏi, cứ như vô cùng quen biết hai người.
Khương Thái Vi vẫn đi theo Tần Ninh, mỉm cười chào hỏi những người đi tới.
Cuối cùng, hai người tới chủ điện.
Ở vị trí đại sảnh của chủ điện có một người đàn ông tóc dài mặc một bộ đồ trắng hở nửa ngực, mái tóc dài tản ra, có vẻ cực kỳ tùy ý tiêu sái.
"Khách từ xa tới, hai vị khách không uống rượu, là cảm thấy rượu này quá kém sao?"
Tần Ninh cười nói: "Rượu không kém, nhưng cũng không phải là rượu thật, muốn uống đương nhiên là phải uống rượu thật rồi!"
"Ồ?"
Người đàn ông tóc dài cười ha hả nói: "Sao ngươi biết không phải rượu thật?"
"Ảo ảnh trong biển là được chiết xạ ra, các ngươi đều là hư ảo".
Tần Ninh lập tức nói: "Đương nhiên, ta nói như vậy có lẽ cũng không đúng, các ngươi cũng có thể là là thật!"
Nghe nói như thế, người đàn ông tóc dài vô cùng kinh ngạc.
"Trong tiên giới có một loại dị thú tên là Huyễn Tinh Thú, cực kì thuần thục chế tạo ảo ảnh, khiến người ta lạc vào trong đó, sau đó sát hại tính mệnh".
"Rất nhiều người có thể phân rõ ảo ảnh, nhưng lại không thể phân rõ người, vật bên trong ảo ảnh là thật hay giả".
"Thật ra, là thật, cũng là giả!"
Tần Ninh cười nói: "Huyễn Tinh Thú giỏi nhất là huyễn cảnh, thật sự là không hề có thực lực, đừng nói bên cạnh ta có một vị Kim Tiên, cho dù một Địa Tiên như ta đến đây, giết các ngươi cũng dễ như trở bàn tay".
Nghe nói như thế, sắc mặt người đàn ông tóc dài kia đột nhiên dữ tợn, cả người hóa thành tư thế bay nhào về hướng Tần Ninh.
Tần Ninh lại lạnh lùng cười một tiếng, nắm tay lại, trực tiếp chộp tới.
Ầm... Người đàn ông tóc dài bị bóp cổ.
Tần Ninh nói, một tay bắt lấy cổ người đàn ông, một tay thành quyền, tung ra từng quyền từng quyền.
Rầm rầm rầm... Khi Tần Ninh tung ra hết quyền này đến quyền khác, lớp da trên mặt người đàn ông bắt đầu tróc ra.