Phong Thần Châu

Chương 9092: "Ngươi tưởng ta không dám chắc?"




Khoảng thời gian tới đây, Tần Ninh ở lại nơi đây, mỗi ngày giao lưu thâm sâu với Khương Thái Vi, đồng thời củng cố cảnh giới của chính mình và uống một lượng lớn nước hồ.  

 

Mãi đến một ngày, hắn nhìn thấy Cửu Anh trở về từ trong Thiên Hỏa Sơn, nhảy tới bên hồ nước, tắm rửa sạch sẽ, còn không kiêng nể gì mà tiểu tiện trong đó, khiến cho Tần Ninh không nuốt nổi cơm vài hôm, nhân tiện hành hung Cửu Anh một trận.  

 

Thương cho Cửu Anh, nó chỉ cảm thấy bản thân ngày nào cũng mạo hiểm tính mạng để đi tìm hiểu tình hình của Thiên Hỏa Sơn, chỉ mới tắm rửa ở trong hồ một lát mà đã bị đánh đòn, trong lòng cảm thấy ấm ức chết đi được.  

 

Từng ngày trôi qua.  

 

Mỗi ngày, Khương Thái Vi đều nhập định tu hành, nàng có cảnh giới Kim Tiên, dựa theo Tần Ninh chỉ đạo, tu luyện pháp thuật của Kim Tiên.  

 

Còn Tần Ninh, ngày nào hắn cũng ngồi trong hồ, có đôi khi ngồi nguyên cả ngày.  

 

Cửu Anh thì ngày nào cũng đi tới đi lui, tìm hiểu tin tức.  

 

Một tháng trôi qua, bên trong Thiên Hỏa Tông tiến hành rèn luyện, khảo sát một lượt các đệ tử cấp bậc Chân Tiên, Nhân Tiên và Linh Tiên trong tông môn.  

 

Địa điểm là ngay tại Thiên Hỏa Tông.  

 

Các đệ tử của Thiên Hỏa Tông đều rạo rực chờ đón sự kiện này, không ai dám lơ là.  

 

Đây là khảo sát của tông môn đối với mọi người, nếu biểu hiện tốt có thể sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh, tương lai cũng sẽ được liệt vào hàng ngũ trọng điểm, được chú ý, dồn tài nguyên bồi dưỡng.  

 

Nhưng mà việc này không liên quan tới Tần Ninh.  

 

Cuộc khảo sát được tiến hành đâu vào đó, trưởng lão Ngụy Hằng thân là người phụ trách chính nên trong khoảng thời gian này cũng hiếm khi tới tìm hắn.  

 

Hôm nay.  

 

Mặt trời lên cao.  

 

Tần Ninh và Khương Thái Vi ôm nhau nằm trên giường ngọc.  

 

Ầm… Bỗng nhiên, giữa đất trời, bỗng có một tiếng nổ vang dội chấn động nghiêng trời vang lên.  

 

Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng, hắn bỗng ngồi bật dậy.  

 

Bên ngoài cơ thể Khương Thái Vi cũng hiện lên vòng hào quang màu vàng.  

 

Ầm ầm ầm… tiếng động đất vang vọng, càng ngày càng mạnh hơn.  

 

Hai người đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy ở dãy núi xa xăm kia, có một trụ sáng phóng thẳng lên trời.  

 

“Núi lửa dâng trào?”  

 

Khương Thái Vi ngạc nhiên.  

 

Thần vật?  

 

“Rốt cuộc là thứ thần vật gì?”