Mặc kệ có nói thế nào đi nữa, nếu không có Tần Ninh sợ rằng bọn họ không lấy được gì hết.
Ngụy Hằng ra lệnh: “Nghe lệnh của ta, bảo vệ Tần công tử”.
Ngay lập tức, hơn trăm vị tiên nhân của Thiên Hỏa Tông và Trảm Long Tông đằng đằng sát khí, bao vây đám người Chu Vô Sinh.
Chu Vô Sinh chỉ dẫn theo hơn hai mươi người.
Ngụy Hằng và Xương Khả Thiên không dám chống lại, không phải vì đánh không lại mà là e sợ uy nghiêm của Chu tộc.
Xương Khả Thiên đi ra như đã thông suốt hết mọi việc.
“Được được lắm, Thiên Hỏa Tông và Trảm Long Tông làm loạn rồi”.
Chu Vô Sinh hừ nói: “Các ngươi muốn chết”.
Thấy dáng vẻ liều lĩnh của Chu Vô Sinh, Tần Ninh cười nói: “Chu tộc là cái thá gì, tộc trưởng Chu tộc các ngươi có ở đây thì ta cũng giết thôi”.
“Ngụy Hằng, Xương Khả Thiên, giết bọn họ, ta sẽ chịu hết mọi trách nhiệm!”
Có câu này của Tần Ninh, Ngụy Hằng và Xương Khả Thiên không sợ gì nữa.
“Giết!”
Ngay sau đó, đánh cướp biến thành bị bao vây truy giết.
Hơn trăm người bao vây hai mươi người.
Có người thấy tình hình không ổn, đang định bỏ trốn.
Thấy có một vị Địa Tiên thoát vòng vây, Tần Ninh mỉm cười, lấy cung Thiên Đạo và mũi tên Hoàng Đạo trên lưng xuống.
“Để ta xem thử sức mạnh của pháp khí Kim Tiên này ra sao”.
Đừng nói dùng thực lực Địa Tiên thi triển pháp khí Kim Tiên mà cho dù có là tiên khí ngũ phẩm cũng đã rất khó.
Nhưng Tần Ninh đâu phải người thường! Hắn nắm chặt tay, lắp tên vào cung.
Trong cung Thiên Đạo tỏa ra một vầng sáng rực rỡ chói lọi lóa mắt.
Trên mũi tên Hoàng Đạo lại có tiên khí thần bí vờn quanh, như có thể xuyên thủng tất cả mọi sát khí.
Vút... mũi tên Hoàng Đạo được bắn ra.
Tiếng xé gió khủng khiếp gào thét lao đến.
Mũi tên Hoàng Đạo mang theo lực lượng xé rách không gian, tựa như thiên thạch xuyên qua trời cao.
Mũi tên nháy mắt đã đuổi theo vị Địa Tiên vừa chạy ra khỏi vòng vây hơn mười lý kia, rồi xuyên thẳng qua ngực người nọ, cơ thể ấy lập tức nổ tung.
Tiếng nổ bỗng vang lên.
“Chết tiệt, chết tiệt!”
Chu Vô Sinh chửi ầm ĩ.