Nếu gặp một tên nhóc Địa Tiên nói ra câu ấy, Ngụy Hằng và Xương Khả Thiên sẽ cười ngất mất.
Nhưng giờ chính Tần Ninh lại thốt ra câu nói ấy, hai người chỉ cảm thấy... thật tuyệt vời! Đúng vậy.
Cung Thiên Đạo! Mũi tên Hoàng Đạo! Pháp khí Kim Tiên ấy không thể bị bám bụi được.
Hai người họ cũng hiểu rằng chắc chắn Tần Ninh sẽ làm chúng rực rỡ.
Sau đó, cả đoàn người đi dọc theo thang trời bước xuống chân núi.
Ở đây đã không còn gì đáng giá để lưu luyến nữa.
Đúng lúc ấy, tại bầu trời phía xa xa có rất nhiều tia sáng rực rỡ bảy sắc cầu vồng cắt ngang qua đường chân trời chiếu đến đây.
Một đoàn người lần lượt đáp xuống giữa sườn núi cách bọn họ khoảng trăm trượng.
Hai người Xương Khả Thiên và Ngụy Hằng đều nhìn qua.
Vừa thấy họ, sắc mặt hai người bỗng thay đổi.
Đoàn người ấy có khoảng hơn hai mươi người, khí chất toát lên đều rất cao quý, khiến người khác phải kính sợ.
Cầm đầu bọn họ là một người thanh niên có dáng người khỏe mạnh, mảnh khảnh, vừa thấy là biết không phải xuất thân từ gia đình bình thường.
“Ai!”
Người thanh niên nhìn thấy đám người Xương Khả Thiên và Ngụy Hằng thì bất ngờ nói: “Ta hỏi là ai”.
“Người của Thiên Hỏa Tông và Trảm Long Tông”.
Người thanh niên cười to nói: “Các ngươi ở Mai Kim Cốc làm gì?
Tìm được gì tốt à?”
Ngụy Hằng vội vàng tiến lên nói: “Chu công tử hiểu lầm rồi, chúng ta trùng hợp đến đây, thấy tiên khí nơi này mờ ảo nên bèn tiến vào”.
Chu công tử?
Xương Khả Thiên đứng cạnh Tần Ninh, nhỏ giọng nói: “Vị này là công tử Chu Vô Sinh của Chu tộc, là một nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, thực lực là cảnh giới Địa Tiên”.
Người của Chu tộc sao?
Tần Ninh vẫn chưa nói gì cả.
Rất nhanh sau đó, hai người đã trở lại.
Một người trong ấy thốt lên: “Công tử, chỗ này vậy mà lại là nơi một vị Kim Tiên tọa hóa!”