Khương Thái Vi đứng cách đó không xa, cười nói: “Không hổ danh là Tần đại công tử, lợi hại thật lợi hại”.
Mất nửa năm đã tới Địa Tiên tam phẩm.
Tiên nhân bình thường mất hàng ngàn hàng vạn năm cũng chưa chắc có thể thăng được hai phẩm.
Cho dù có thiên kiêu yêu nghiệt cũng phải cần nhiều năm trời.
Nhưng Tần Ninh lại thật kỳ lạ.
Có thể nhiều năm không tiến bộ một chút nào.
Nhưng có khi trong nháy mắt tiến xa ngàn dặm.
“Phải đi rồi!”
Tần Ninh cười nói: “Rời khỏi đây đến Đại Nhật tiên châu xem Khương tộc hiện tại ra sao”.
“Còn nữa, ta nhớ ở Đại Nhật tiên châu cũng có vài vị cố nhân”.
Khương Thái Vi cười nói: “Như vậy cũng được”.
Khương Thái Vi hiện tại thoạt trông trẻ hơn một hai tuổi.
Đây cũng chính là thành quả mà Tần Ninh cày cấy bấy lâu nay.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi thác nước, tới bên ngoài, đi đến bên cạnh Tẩy Tiên Trì, sắc mặt Tần Ninh ngơ ngẩn.
Lúc này, quanh Tẩy Tiên Trì có hơn trăm người đang ở, thậm chí bọn họ còn dựng căn nhà gỗ giản đơn để sống tạm.
Tần Ninh nhìn qua, có chút vui vẻ.
Hai người Ngụy Hằng và Xương Khả Thiên vừa mới thấy Tần Ninh liền vô cùng kích động, vội tiến lên chào hỏi.
“Kính chào Tần công tử”.
Non nửa năm qua, đây là lần đầu tiên Tần Ninh xuất hiện trước mặt họ.
Trong số ấy có không ít người nhìn về phía Khương Thái Vi.
Bộ váy áo màu xanh nhạt dài thướt tha tôn lên vẻ đẹp động lòng người của Khương Thái Vi.
Hơn nữa, so với nửa năm trước, trông Khương Thái Vi càng trẻ hơn.
Và cũng càng khiến tim người lỡ nhịp.