“Tần công tử thật tài giỏi!”
Trưởng lão Ngụy Hằng thở dài nói: “Pháp khí Kim Tiên, còn có Long Hoàng Lệ nữa, mỗi một thứ đều có thể khiến Trùng Hư Tiên Tông, Chu tộc và Khương tộc tranh giành đổ máu không chết không thôi”.
Xương Khả Thiên cũng tán dương nói: “Rất giỏi đó”.
Một vị trưởng lão Thiên Tiên khác đi ra nói: “Sau thác nước này... chắc chắn sẽ là bảo vật còn mạnh hơn Tẩy Tiên Trì nhỉ?”
Nghe vậy, Ngụy Hằng quát lớn nói: “Thu tâm tư của ngươi lại đi!”
“Nói với các đệ tử, ai dám bước qua thác nước thì giết không tha, đều ngoan ngoãn ngồi đây tu luyện cho ta!”
Trưởng lão kia bị dạy dỗ một chút bèn ngậm miệng lại, không dám phản bác.
Còn Xương Khả Thiên lại cười sảng khoái nói: “Con người phải biết tự lượng sức mình, không nói đến bản thân Tần công tử, chỉ nói tới vị phu nhân Kim Tiên kia nếu muốn giết hai tông môn chúng ta dễ như trở bàn tay”.
“Hiện tại ta đã hiểu được phần nào rồi, Tần công tử đúng là không lừa chúng ta”.
“Hắn chỉ lấy ba món đó là bởi hắn vì ba món ấy mà đến đây, còn những bảo vật tứ phẩm ngũ phẩm kia người ta không cần, còn đối với chúng ta những bảo vật kia lại vô cùng quý hiếm”.
Xương Khả Thiên nhìn vào Ngụy Hằng, nói: “Ngươi quản lý người mình cho tốt đi, ta cũng thế, ta không muốn bị mất mạng bởi mấy tên vô tri đâu”.
“Yên tâm đi”.
Cả hai dẫn theo hơn trăm người ngồi xếp bằng tu luyện trong Tẩy Tiên Trì.
Ở phía bên kia.
Tần Ninh dẫn Khương Thái Vi tiến vào trong thác nước.
Sau thác nước là một sơn động.
Đường đi trong sơn động đầy rẫy tiên văn cấm chế.
Không nói Xương Khả Thiên và Ngụy Hằng có thể xông vào hay không, mà cho dù có vào được thì những cấm chế tiên văn ấy cũng đủ giết sạch bọn họ.
Ở phương diện này, Tần Ninh lại là tay lành nghề.
Hơn nữa còn có Khương Thái Vi.
Tần Ninh kéo Khương Thái Vi đi qua tầng tầng lớp lớp phong ấn, bước ra khỏi thông đạo, sau ấy lại là một khoảng đất trông tựa như một thánh địa ở chốn thế ngoại đào viên.
Trước mắt họ, có núi có nước có cây, đồng thời, hoa thơm chim hót, khe suối nhỏ nước chảy róc rách, hệt như phong cảnh thánh địa của người nhà tiên.
“Chính là đây!”
Tần Ninh cười nói: “Đây là nơi rất tốt, ở đây chăm chỉ tu luyện vài năm thôi”.