Phong Thần Châu

Chương 9045: "Nếu ngươi như thắng ta, chính là thành công".




Hai người tưởng như đang đi du lịch vậy. Trong nửa năm ở tại cấm địa Mai Kim Cốc này, hễ tìm được một số hang động đặc biệt là hai người sẽ dừng chân.  

 

Trong lúc đó, Tần Ninh còn khắc không ít tiên quyết và tiên thuật khắp sơn cốc chứa đầy dấu vết của hai người như đang đùa giỡn, nói cho văn vẻ thì đây là nơi hai người từng cá nước thân mật với nhau, sau này hậu nhân phát hiện sẽ xem chúng như thánh địa.  

 

Cứ thế, hai người tiếp tục cuộc hành trình, lại nửa năm trôi qua.  

 

Hôm nay, đằng trước hai bóng người là dãy núi vô tận, trải dài không thấy cuối.  

 

Tiếng gió thổi vù vù vang lên.  

 

Cửu Anh hóa thành kích cỡ một thước rồi đáp xuống.  

 

"Gia, phía trước chính là ngọn núi mà ngài nói đã nói đấy!"  

 

Cửu Anh cười vui vẻ, báo cáo.  

 

Trong suốt một năm qua, Cửu Anh ở đây cũng chao lượn trong vui sướng, mỗi ngày đều trôi qua trong vui vẻ.  

 

Chỉ có điều là nó không dám bay trên trời trong hình hài to lớn.  

 

Lần đầu tiên hóa thành mấy trăm trượng bay trên trời, suýt chút nữa nó đã bị một con tiên thú nuốt chửng.  

 

Lần đó, nếu không nhờ có Khương Thái Vi ra tay thì hung thú Cửu Anh đã trở thành bữa ăn cho những tiên thú khác rồi.  

 

Từ đó về sau, có chết Cửu Anh cũng không hóa thành mấy trăm trượng, chỉ biến hóa thành khoảng một thước, chín cái đầu nhỏ suốt ngày nhìn trái nhìn phải vì sợ sẽ lại bị tiên thú không biết tên nào đó ở nơi này nuốt chửng! "Xem ra đã đến rồi!"  

 

Khương Thái Vi cũng nói: "Nói như vậy nghĩa là chúng ta cũng sắp đến Đại Nhật tiên châu rồi".  

 

"Trông nàng có vẻ vui nhỉ?"  

 

Tần Ninh không khỏi nhéo chiếc mũi nhỏ của nàng ấy, cười nói: "Nàng không thích quãng thời gian tận hưởng tháng ngày êm đẹp chỉ có hai ta thôi sao?"  

 

Khương Thái Vi chỉ liếc xéo Tần Ninh một cái.  

 

Quả thật nàng ấy rất vui, mỗi ngày đều cảm nhận được niềm hạnh phúc của phụ nữ.  

 

Nhưng mà… Tần Ninh cứ như con trâu cày mãi không biết mệt mỏi là gì vậy, còn nàng ấy thì sắp thành ruộng điền nát rồi.  

 

Ước chừng một chung trà sau, hai người đi tới ba ngọn núi cao, nguy nga và hùng vĩ.  

 

Ba ngọn núi này cách nhau chưa đến trăm trượng, nhưng mỗi ngọn núi đều cao đến nỗi chạm mây, che khuất cả bầu trời.  

 

Hơn nữa, ba ngọn núi này đều trơ trụi, không có bất kỳ cây cối nào.  

 

Thậm chí mười mấy dặm xung quanh đây cũng không thấy bất kỳ một sinh vật sống nào.  

 


Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Núi Tam Xoa".  

 

Cửu Anh hí hửng hỏi: "Gia, đây là đâu thế?"  

Bây giờ Cửu Anh đã hoàn toàn khuất phục Tần Ninh.