Hôm nay, cuối cùng tâm nguyện suốt nhiều năm qua của nàng ấy đã thành hiện thực rồi.
Từ tận đáy lòng Khương Thái Vi dâng lên nỗi vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng nàng ấy cũng đã hiến dâng tất thảy của mình cho người đàn ông này.
"Sao thế được...", Tần Ninh bật cười, cầm lấy bàn tay thon dài, mảnh khảnh như ngọc của Khương Thái Vi, cười nói: "Nàng cẩn thận cảm nhận xem".
Sau khi cảm nhận tình trạng của cơ thể, Khương Thái Vi biến sắc.
"Ơ!"
Khương Thái Vi ngồi bật dậy, không thèm quan tâm chiếc áo lụa trên người bị tuột xuống nữa, không kìm nổi ngạc nhiên thốt: "Hình như ta... trẻ hơn thì phải?"
"Chuyện gì thế này?"
Thấy giai nhân trước mắt bất ngờ đến nỗi quên mất bản thân đang trong trạng thái thế nào, con thú dục vọng trong Tần Ninh lại xổng chuồng, hắn nhào lên người nàng ấy như mãnh hổ vồ mồi.
Thật lâu sau.
Những đóa tiên dược, tiên thảo đã bị đè bẹp cong vẹo.
Gương mặt mĩ miều của Khương Thái Vi đỏ như máu, nàng ấy giận dỗi trừng Tần Ninh.
"Không thể tin được chàng lại biến thái như thế!"
"Vẫn còn nhiều điều làm nàng khó tin lắm, hối hận thì đã không kịp rồi!"
"Ai hối hận chứ ta thì không đâu!"
Khương Thái Vi nói tiếp: "Nhưng chàng vẫn chưa giải thích vì sao ta lại như vậy đấy?"
"Lẽ nào làm chuyện đó còn có thể giúp người ta trẻ tuổi ra sao?"
"Nàng nghĩ gì vậy hả?"
Tần Ninh búng trán Khương Thái Vi một cái, cười nói: "Đây là chỗ đặc biệt của ta đó".
"Chỗ đặc biệt của chàng?"
Khương Thái Vi càng khó hiểu hơn.
Tần Ninh cười tủm tỉm đáp: "Trước đây ta từng là Nguyên Hoàng Thần Đế, là con trai của Vô Thượng Thần Đế Mục Vân. Phụ thân ta có chín vị phu nhân, mỗi người đều phong hoa tuyệt đại, cực kỳ chung tình với phụ thân ta".
"Phụ thân ta có một tuyệt kỹ độc môn...", Tần Ninh thì thầm: "Ta cũng được kế thừa đặc điểm này của cha ta".
"Đó là gì?"
Khương Thái Vi vô cùng ngạc nhiên.
"...Rõ ràng là nàng hỏi mà, chứ không tự dưng ta nói làm gì!"
Tần Ninh nói tiếp: "Hôm nay thiên mệnh của ta vẫn chưa viên mãn nên tác dụng thần kỳ của nó chưa được thể hiện tối đa".