Tất cả mọi người đều nhìn thấy cú chưởng màu vàng kia đã đập nát lồng ngực của Khương Vân Tùng, đẩy lùi ông ta những mười mấy dặm rồi đập vào ngọn núi hùng vĩ ở đằng xa làm dấy lên những tiếng nổ kinh thiên động địa.
Khương Vân Tùng không phải là đối thủ của Vạn Vinh.
Tần Ninh giương mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Hai người này đã bị điên, hết thuốc chữa rồi!"
Tần Ninh lên tiếng: "Cho dù ta có cách giải quyết thì vẫn không cứu được bọn họ với thực lực Linh Tiên hiện tại. Nếu để hai người họ còn sống thì Tử Vân Tiên châu sẽ rơi vào cảnh lầm than".
"Ta phải giết bọn họ!"
Khương Thái Vi nhìn về phía Kỳ Tư Hàn.
Kỳ Tư Hàn cũng nhìn bà ta, nói với vẻ buồn bã: "Thằng ranh này nói đúng đấy, nhưng hai vị này là tiền bối của Tử Phủ ta, đã cống hiến những gì mình có cho Tử Phủ, ta thật sự không nỡ lòng ra tay giết họ".
Tần Ninh lại nói một cách thẳng thừng: "Ngươi đâu có thực lực đó!"
"Ngươi thì có chắc?
Hả thằng ranh kia!"
Kỳ Tư Hàn chế giễu.
Giờ thì Tần Ninh nổi cơn giận dữ.
Chưa có ai chửi hắn bằng nhãi ranh này nhãi ranh nọ như ông ta cả! Ngoài mấy đời cha mẹ của hắn! Khương Thái Vi biết năm xưa Tần Ninh chính là Hồn Vô Ngân, Hồn Vũ Thiên Tôn, trước đó thì là Nguyên Hoàng Thần Đế của đại thế giới Vạn Thiên, biết tính tình Tần Ninh dễ nóng nảy nên sợ hắn sẽ tức giận, nhìn Tần Ninh với vẻ cầu xin.
"Thôi, không thèm chấp nhặt với lão thất phu này".
Tần Ninh không đành lòng để Khương Thái Vi bị kẹt ở giữa rồi khó xử, thẳng thắn nói: "Để ta giết hai người này là được, ngươi đừng trách ta giết người có công lao với Tử Phủ của ngươi đấy!"
Kỳ Tư Hàn thở dài thườn thượt.
Khuất Dương Tử.
Vạn Vinh.
Hai người họ là những đại năng thế hệ trước của Tử Phủ bị điên vì hoàn thiện Tử Vân Thiên Phạt Quyết, là công thần của Tử Phủ. Từ xưa đến nay, trong Tử Phủ đã có ít nhất mười mấy đại công thần chết vì hoàn thiện pháp quyết này.
Mặc dù hai người này còn sống nhưng lại điên, trở thành những con ác quỷ đáng sợ không có cảm xúc, chỉ biết giết chóc.