Phong Thần Châu

Chương 8991:




Trước mắt, căn cơ Tiên Nhân của Tần Ninh đang được phát triển với tốc độ rất nhanh... Tất cả mọi người đều cảm nhận được điều đó rõ ràng.  

 

Tiên cơ của Tần Ninh tựa ngọn núi cao, tựa đại dương sâu thăm thẳm, tựa rặng mây cao tít trên trời, tựa gió cát giữa không trung.  

 

Hùng hậu, cổ xưa, hư ảo và mờ mịt.  

 

Những vị cường giả Thiên Tiên, Địa Tiên, Linh Tiên xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.  

 

Phương pháp xây dựng tiên cơ gì thế này?  

 

Ầm... Đột nhiên, trong chốc lát, Tần Ninh dừng bước, đứng yên trên bậc thang bằng ngọc thạch, khí tức trong cơ thể đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.  

 

Từ Nhân Tiên ngũ phẩm ban đầu, giờ đây hắn đã đến Nhân Tiên cửu phẩm! Tần Ninh đã mượn tinh khí Tinh Thần thuần khiết đến từ chín tầng trời để đúc luyện nên đạo cơ Tiên Nhân của mình! Tuy nhiên, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.  

 

Tiểu Nhan ở dưới thấy vậy thì ngạc nhiên thốt: "Tần thiếu gia ngầu quá...", giờ phút này, Tần Ninh chẳng khác gì một vị thánh trên chín tầng mây, giống như thần phật được vạn người kính ngưỡng, thân thể như được bao trùm bởi vầng hào quang thần thánh khiến người ta không kìm được muốn quỳ xuống bái lạy.  

 

Nhìn bóng dáng người thanh niên kia, trong đôi mắt già cỗi, đục ngầu của Khương Thái Vi cũng hiện lên sự rung động.  

 

Dù hắn đã không còn mang dáng vẻ năm nào nhưng vẫn làm chuyện khiến thế nhân chấn động bằng gương mặt hết sức bình tĩnh như xưa.  

 

Hắn vẫn là hắn! Trần Nhất Mặc đứng sững như trời trồng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm vì kích động.  

 

Toàn bộ cơ thể hắn ta đều run rẩy.  

 

Tại sao! Tại sao không phải là ta?  

 

Tại sao ta không nghĩ ra được cách hiển linh với người ta một cách hoành tráng thế này chứ! Còn cách làm màu nào sang chảnh hơn cách này nữa không trời?  

 

Sư tôn đã dễ dàng khơi dậy thiên thế và địa thế của Tử Phủ ngay trước mắt bao người, để vô số cường giả của Tử Phủ run rẩy vì điều hắn đã làm.  

 

Tiếp đó, sư tôn chọn mượn sức mạnh này để giúp mình đột phá! Từ xưa đến nay, chỉ có một mình hắn làm vậy.  

 

Quá sang chảnh! Ấy vậy mà người thực hiện màn trình diễn này là sư tôn chứ không phải Trần Nhất Mặc hắn ta.  

 

Tiếc xanh ruột! "Đã sinh Ninh rồi sao còn sinh Mặc hả trời...", Trần Nhất Mặc đau đớn thở dài.  

 

"Đại ca ca, ngươi đang nói gì thế?"  

 

Tiểu Nhan bất bình hỏi: "Không có Tần thiếu gia thì ngươi có trở thành tiên đan sư tứ phẩm nổi không?"  

 

"Khụ khụ...", bị Tiểu Nhan hỏi vậy, Trần Nhất Mặc không thể thốt nổi một câu.  

 

Nhưng thấy sư tôn làm màu ở đó một cách hào nhoáng, nổi bần bật như thế, trong lòng Trần Nhất Mặc vô cùng cay đắng! Lúc này, Tần Ninh đứng trên bậc thang ngọc thạch, từng bóng dáng hiện ra bốn phía xung quanh cơ thể.  

 

Dường như những bóng dáng kia đang thì thầm lời răn đại đạo cổ xưa nào đó, toát lên khí tức thần thánh không gì sánh bằng.  

 

Mà ngay sau đó, Tần Ninh nhắm mắt trầm tư, từ tinh thần đến thể xác đều rơi vào một loại cảnh giới quên mình.  

 

chapter content