Tần Ninh cười nói: "Xem ra là không biết thật”.
"Được rồi, bây giờ nói xem là ai nói cho các ngươi ta giết Kỷ Đạc, dụ dỗ các ngươi tới trước!"
Ngũ Kim Lương nghe nói như vậy thì kiên cường nói: "Có giết chúng ta, chúng ta cũng sẽ không nói”.
“Được, ta thích”.
Hắn vẫy tay.
Khôi lỗi kim giáp Khương Vân Tùng đi thẳng tới trước mặt hai người, bắt đầu tháo xương trên người bọn họ.
Những tiếng răng rắc răng rắc không ngừng vang lên, khiến cho hai người liên tục kêu thảm thiết.
Qua một hồi lâu, Tông Phái kia mới nói: "Là Đan Lập Cường!"
Đan Lập Cường?
Vị đại đệ tử của Cung Lưu đan tiên Đan Tâm Cốc kia sao! Trong đầu Tần Ninh dần dần hiện ra dáng vẻ người này.
"Hóa ra là hắn ta...”, Tần Ninh cười nói: "Vừa vặn ta còn định đến Đan Tâm Cốc một chuyến, nhưng nếu người của Tử Phủ các ngươi đã tới trước, vậy thì đi Tử Phủ rồi lại đi Đan Tâm Cốc sau”.
Ngay sau đó Tần Ninh nhìn về phía hai người Ngũ Kim Lương và Tông Phái, cười nói: "Làm phiền hai người ở nơi này chờ ta một vài ngày”.
Ngũ Kim Lương và Tông Phái trố mắt nhìn nhau.
Người này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lại, từng vị võ giả Tử Phủ ngồi ở trên người Cửu Vĩ Kim Kiêu đã sớm sợ vỡ mật, nhưng lại không ai dám rời đi.
"Đều không được đi!"
Tần Ninh nói thẳng: "Ai dám đi sẽ giết người đó”.
Khương Vân Tùng cách mặt nạ ngẩng đầu nhìn lại, từng vị cường giả Tử Phủ vô cùng sợ hãi.
Lúc này, Tần Ninh lấy ra hai viên ngọc thạch, truyền âm nói: "Tới gặp ta!"
Ngọc thạch bể tan tành, tan biến không còn dấu tích.
Mà mấy ngày kế tiếp, Tần Ninh chỉ yên tâm lẳng lặng chờ đợi ở bên trong Mặc Các.
Thoáng một cái, mười ngày đã trôi qua.
Ngày hôm đó có hai đội ngũ ngồi tiên thú chạy như bay tới thành Thánh Thiên, gần như chẳng phân biệt được trước sau.
"Tần đại ca!"
"Tần đại ca!"
Mà còn có mười mấy vị cường giả Địa Tiên đến theo ba người, hiển nhiên là bảo vệ ba người an toàn.
Dịch Văn Vũ vừa thấy được Tần Ninh, lập tức cười nói: "Cha ta bảo ta đến hỏi thăm ngươi, Tần đại ca!"
"Có lòng!"