Dẫu cho cô gái này trông chỉ mới mười tuổi.
Đến cả Thánh Khuynh Nguyệt ngắm cũng không khỏi rung động.
Cô gái như vậy thật hấp dẫn người khác.
"Tiểu Nhan, ta nói với ngươi nhiều lần rồi, đừng gọi ta là Trần đại ca, Mặc Các chúng ta cũng là thế lực một vùng, nên có quy tắc này nọ, hãy gọi là Trần các chủ".
Trần Nhất Mặc khoanh tay, thản nhiên nói.
Tiểu Nhan vốn ở Thái Bạch Cảnh, sau khi Trần Nhất Mặc đứng vững gót chân trong thành Thánh Thiên bèn tiếp nhận cô bé.
Nhưng mấy năm qua, cô nhóc này cũng chả lớn lên tý nào.
Tiểu Nhan thè lưỡi, mặc kệ Trần Nhất Mặc.
Thành thật mà nói, cô bé cảm thấy đầu óc Trần Nhất Mặc có vấn đề.
"Tần đại ca!"
Tiểu Nhan bỗng thốt lên.
Trần Nhất Mặc nói: "Ngươi coi ngươi kìa, ta bảo ngươi gọi Trần các chủ, ngươi gọi Tần cái gì... hả?
Tần đại ca hả?"
Trần Nhất Mặc sửng sốt, quay người lại nhìn thấy ở cửa Mặc Các có bốn người đứng đó.
"Sư phụ!"
Trần Nhất Mặc ngẩn ngơ.
"Sư phụ!"
Ngay sau đó, Trần Nhất Mặc bước ba bước thành hai, phịch, hắn ta quỳ rạp trước mặt Tần Ninh, hai tay ôm chặt đùi hắn.
"Sư phụ, cuối cùng người cũng đã trở lại, con nhớ người lắm!"
Trần Nhất Mặc vô cùng kích động.
Tần Ninh không khỏi cười nói: "Nhớ ngươi muốn chết?
Ta thấy ngươi có vẻ sống rất thoải mái mà, Trần các chủ”.
Trần Nhất Mặc ngẩng đầu nhìn Tần Ninh, nhưng đột nhiên lại cười hì hì nói: "Không có chuyện gì đâu, sư phụ mà không trở lại nữa, con sẽ bị mắc kẹt mất!"
Kẹt?
Tần Ninh không khỏi nhìn Trần Nhất Mặc.
Trần Nhất Mặc đứng dậy, thấp giọng nói: "Bây giờ con là tiên đan sư tứ phẩm, nhưng tiến thêm một bước cũng gặp phải rất nhiều vấn đề không hiểu, còn phải cần sư phụ dạy dỗ...”, nếu muốn giả bộ như gió thì phải học hỏi thêm với Tần Ninh mới phải.
"Được rồi”.
Tần Ninh đánh giá Mặc Các rộng lớn, nói: "Tự ngươi khai sáng?"
Trần Nhất Mặc cười hì hì, gãi đầu một cái nói: "Còn có Thánh Hồng Phi Thành chủ nâng đỡ nữa, nhưng mà Mặc Các không có ham muốn khuếch trương, chỉ ở chỗ này bán tiên đan”.
Trần Nhất Mặc nhìn Tần Ninh, đột nhiên hai mắt đỏ lên.
"Làm sao vậy?"
Tần Ninh không hiểu gì cả.