Nguyên Thân Việt hét lên một câu, hai tay nắm lại, từng luồng tiên khí cuồn cuộn lao ra, hóa thành cự chưởng trực tiếp chụp về phía Khương Vân Tùng.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Khương Vân Tùng lại càng thêm kỳ quái.
Một Thiên Tiên thất phẩm?
Rác rưởi! Khương Vân Tùng ông ta là hổ lạc đồng bằng, còn không tới lượt bị chó khinh thường.
Trước kia ông ta chính là bá chủ Kim Tiên mạnh mẽ, cho dù bây giờ bị luyện chế thành thi khôi, nhưng dù sao vẫn còn có thực lực của Kim Tiên.
Chỉ là một Thiên Tiên thì tính là cái gì chứ?
"Cút!"
Khương Vân Tùng hét lên một câu, bàn tay nắm chặt, một quyền vung ra có ánh sáng vàng bộc phát.
Ầm... Chỉ trong chốc lát, quyền ảnh đã lao ra, tất cả đòn tấn công của Nguyên Thân Việt đều bị chôn vùi, ngay cả cơ thể hắn ta cũng bị quyền ảnh xuyên thủng.
Cả người hắn ta vẫn còn đứng tại chỗ, thế nhưng trước ngực lại có một lỗ máu.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều choáng váng.
"Dẫn tới đây!"
Tần Ninh mở miệng nói.
Khương Vân Tùng vươn tay ra túm lấy từ xa, cả người Nguyên Thân Việt bị bắt đến, nhấc lên.
Tần Ninh thản nhiên nói: "Xin lỗi".
Lúc này trước ngực Nguyên Thân Việt truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, sắc mặt nhăn nhó, bị Khương Vân Tùng túm lấy, cả người không thể bộc phát được chút sức mạnh nào. Hắn ta nhìn mấy người Tần Ninh, chỉ cảm thấy từng cơn ớn lạnh dâng lên từ đáy lòng.
"Ngươi là ai?"
Tần Ninh tiến lên, vung tay ra.
Chát! Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Nhưng một giây sau, Nguyên Thân Việt vẫn không có cảm giác gì.
Tần Ninh lại hít một hơi lạnh, vuốt vuốt bàn tay của mình.
Mẹ nó! Đau quá! Thế nhưng lại là hắn đau! Hắn chỉ là cảnh giới Nhân Tiên ngũ phẩm, Nguyên Thân Việt đã là Thiên Tiên thất phẩm.
Chênh lệch này quá lớn.
"Đánh hắn!"
Tần Ninh vuốt vuốt cổ tay, nói thẳng.
Chát! Khương Vân Tùng vung tay ra.
Một cái tát này trực tiếp đánh nửa bên mặt của Nguyên Thân Việt be bét máu thịt, hàm răng cũng bị đánh nát, phun ra.
Thế mà lại có được một vị hộ vệ là cao thủ Kim Tiên?
"Xin lỗi!"
Tần Ninh nói thẳng.