Khương Thái Bạch trực tiếp đi tới trước mặt Khương Thái Vi, Tần Ninh, chỉ vào mặt Khương Vân Tùng mà mắng: "Ngươi chính là vì lợi ích riêng, ngươi chính là tên khốn kiếp, vong ân phụ nghĩa".
"Làm sao?
Bị hành hạ mấy vạn năm mà ngươi còn chưa phục?
Ông đây thì rất vui vẻ vì đã làm mất hết ý thức của ngươi, nếu không mắng ngươi cũng không hết giận!"
Khương Vân Tùng giận dữ.
Dù sao ông ta cũng là tộc trưởng của Khương tộc, năm xưa vô cùng oai phong.
Nhưng bây giờ lại bị Khương Thái Bạch chỉ vào mặt mà mắng, làm sao không tức giận cho được?
"Đúng là đồ chán sống!"
Khương Vân Tùng hừ một tiếng, khí thế trong cơ thể bùng nổ.
Thấy một màn này, Khương Thái Bạch sửng sốt.
Rốt cuộc ông ta đã luyện chế ra thứ gì vậy?
Nhưng vào lúc này.
Bóng người Khương Vân Tùng bay lên trời, bước ra giữa.
Bịch! Ông ta đang định bước ra khỏi quan tài đồng, nhưng lại bị trật chân ngã đập mặt xuống đất! Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh lại.
Một khôi lỗi, hai chân vẫn còn ở bên trong quan tài đồng, khuôn mặt thì dán vào mặt đất, dùng hai tay chống người lên.
Ba người sống đứng ở bên ngoài quan tài đồng nhìn.
Rất quỷ dị! Rất cổ quái!
"Nhìn cái gì vậy! Đỡ ta đứng lên!"
Khương Vân Tùng đột nhiên quát lên.
Tại sao! Ông ta lại không động được! Chuyện gì xảy ra vậy! Rõ ràng cảm giác được trong cơ thể mình tràn đầy lực lượng cuồng bạo, có thể xé rách cả trời đất, nhưng bây giờ bị vấp té, lại... không có cả sức lực để đứng lên.
Đây là chuyện gì vậy?
"Được rồi...", hồi lâu sau, giọng nói của Tần Ninh vang lên.
Lúc này Khương Thái Bạch mới ngừng chân.