Phong Thần Châu

Chương 8905: Đúng là hơi khó bật lại thật.




Lần này, chín người bọn họ đều thăng lên tới cảnh giới Nhân Tiên, bây giờ lại chiếm được tiên quyết tốt, đúng là trời ban hồng ân mà.  

 

Chín người ngồi tụm lại một chỗ trong đại điện.  

 

Đã nửa năm trôi qua.  

 

Bọn họ vẫn luôn ở lại nơi này, không dám di chuyển.  

 

Hơn nữa trong đại điện còn có một cái quan tài bằng đồng, thật đáng sợ.  

 

Trong quan tài giam giữ tộc trưởng nhà họ Khương, Khương Vân Tùng.  

 

Chỉ cần nghĩ tới chuyện ở chung với một vị Kim Tiên hơn nửa năm là đã thấy lạnh sống lưng rồi.  

 

Cho dù vị Kim Tiên đại nhân này đã chết từ lâu rồi.  

 

“Rốt cuộc thì Tần đại ca ra sao rồi?”  

 

Bắc Minh Kiết lo lắng.  

 

“Nếu lão già Khương Thái Bạch kia nói thật thì phía sau là nơi nào vậy? Rốt cuộc là Khương Thái Vi đã chết hay còn sống?”  

 

“Ai biết, nhưng mà chín người chúng ta không thể thoát khỏi nơi này được”.  

 

“Haiz…”  

 

“Ta chỉ hi vọng là Tần đại ca không có việc gì”.  

 

“Không biết đợt rèn luyện này ra sao rồi”.  

 

Bọn họ nói qua nói lại một lúc, cuối cùng vẫn không yên lòng.  

 

Cộp… cộp… cộp… Đúng vào lúc này, tiếng gậy gỗ gõ xuống đất vang lên.  

 

Chín người kia phản ứng lại, vội vàng đứng lên, nhìn vào con đường dẫn ra sau đại điện.  

 

Một người già nua từ từ bước ra.  

 

Là cái tên Khương Thái Bạch khiến người ta run sợ kia!  

 

“Các ngươi, đi theo ta!”  

 

Khương Thái Bạch nói.  

 

Nghe thấy vậy, sắc mặt của chín người thay đổi.  

 

Đúng vào lúc này, Bắc Minh Kiết bỗng cầm thương dài, trợn mắt nhìn Khương Thái Bạch rồi quát lên: “Ngươi đã làm gì Tần đại ca rồi?”  

 

Nghe thấy vậy, những người còn lại cũng đứng dậy đề phòng.  

 

Cho dù biết bọn họ không thể địch lại ông ta, cho dù biết thực lực hai bên chênh lệch rất lớn nhưng bọn họ cũng phải bày tỏ thái độ của mình.  

 

Dịch Văn Vũ lạnh lùng: “Thả Tần đại ca ra!”  

 

Khương Thái Bạch dừng lại, ông ta nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ lạ.  

 

“Nếu muốn gặp Tần Ninh thì đi theo ta”.  

 

Nói xong, Khương Thái Bạch bước đi.  

“Lão già kia, đừng có chạy!”  

 

Choang! Nhưng vào lúc trường thương của Bắc Minh Kiết tiến lại gần lưng của Khương Thái Bạch, thì một tiếng choang vang lên, Bắc Minh Kiết bị đẩy lùi hơn mười bước, sắc mặt hắn ta tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Khương Thái Bạch không ra tay! Bắc Minh Kiết tự thua thảm hại.