Oong... đúng lúc ấy, Tần Ninh bắt đầu phá cấm chế.
Âm thanh ong ong vang lên, Tần Ninh bước từng bước vào trong đó, âm thanh khiếp đảm lại vang vọng.
Tiếng ầm ầm vang không ngớt bên tai.
Tần Ninh đứng trước ba gian nhà tranh kia, đứng giữa tám mươi mốt phù chú, cả người hắn tỏa ra khí thế và uy nghiêm không thuộc về cảnh giới Chân Tiên.
Tựa như mãi đến giờ phút này, Tần Ninh mới thật sự có khí thế của tiên sinh Vô Ngân năm xưa! Khương Thái Bạch rất ngạc nhiên.
Lẽ nào là thật chăng?
Ầm ầm, bốn phía quanh Tần Ninh, từng phú chú một dần dần phá hủy.
Trong khi tám mươi mốt phù chú bị tàn phá, dần dần có những luồng khi di chuyển vào trong cơ thể Tần Ninh.
Điều này khiến khí tức trong cơ thể Tần Ninh dần dâng cao.
Hắn cảm nhận được điều đó, ngẩn ngơ đứng im tại chỗ.
"Cô gái ngốc...", Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Đến mức này rồi mà còn nghĩ đến ta...", Tần Ninh biết trong phù chú không tồn tại lực lượng, chúng đều do Khương Thái Vi lưu lại.
Nàng biết, nếu như có người phá hủy cấm chế thì đó chỉ có thể là hắn.
Vậy nên, trong cấm chế còn có thêm lực lượng tu hành thành tiên! Đây là biết rằng hắn sẽ trở về, sẽ đổi một người trở về nên chuẩn bị một món quà cho hắn sao?
Tần Ninh không khỏi mỉm cười chua xót.
Người đẹp năm xưa, sao lại như vậy! Tiếng gào thét vang lên không ngớt.
Từng phù chú bắt đầu tiêu tan, khí tức trong cơ thể Tần Ninh cũng xảy ra thay đổi.
Thân thể hắn như được gột rửa, nguyên lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể đã không còn lại chút gì, nó đã hóa hoàn toàn thành tiên khí.
Hồn phách và thân thể hắn giờ như đã trải qua một lần thăng hoa.
Thăng hoa từ trong ra ngoài.
Nhân Tiên! Đột phá thành công! Tần Ninh nhìn về phía ba gian nhà tranh đằng trước, sắc mặt dần bình tĩnh trở lại.
Đúng lúc này, Khương Thái Bạch cũng vô cùng kích động đứng đờ người ra.
“Bây giờ, ta có thể chứng minh bản thân rồi sao?”
Giọng nói thản nhiên của Tần Ninh vang lên: “Thái Bạch, ngươi cảm thấy ta là Hồn Vô Ngân sao?”
Khương Thái Bạch quỳ rạp xuống đất, ông ta tự lẩm bẩm: “Tỷ tỷ từng nói rằng, người có thể phá vỡ cấm chế này, chỉ có mỗi Hồn tiên sinh!”
Hồn Vô Ngân đã thật sự quay trở lại! Tần Ninh không nói thêm gì nữa, hắn bước từng bước về phía trước.
Hắn đi tới trước ngôi nhà tranh kia, nhưng lại đứng yên ở đó, không nhúc nhích.
“Tiên sinh?”
Tần Ninh phản ứng lại, hắn gật đầu rồi đẩy cánh cửa gỗ ra.
Tiếng kẽo kẹt vang lên.