Người Tần Ninh cứng đờ, trong chốc lát, phảng phất như đã qua một thế hệ.
Thật lâu sau đó, trong đại điện chỉ có tiếng khóc la của ông già.
Chín người Bắc Minh Kiết, Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ nào dám lên tiếng, thậm chí cả chín người đều cảm thấy mình đứng ở đây đều là thừa thãi! Chín người bọn họ cũng có một các giác hoang đường bất chợt nảy ra trong đầu.
Chặng đường đời này của hắn đã có rất nhiều nuối tiếc.
Tiếc nuối về Tần Hâm Hâm, về Lý Nhất Phong, về vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên... mỗi một lần đối diện với sự ra đi của bọn họ, Tần Ninh đều luôn tự nói với bản thân rằng hắn đã trải qua quá nhiều rồi, đã chết lặng từ lâu.
Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể khiến lòng Tần Ninh khôi phục.
Cảm giác ấy rất đau đớn! Chín đời chính là chín vạn năm, chín vạn năm trong cuộc đời mấy trăm vạn năm của hắn rất ngắn.
Nhưng trong chín vạn năm ấy, những người đó, những chuyện xưa lúc nào cũng đều khắc ghi trong đầu hắn.
Chết rồi... trong đầu Tần Ninh chỉ quanh quẩn hai chữ này.
Hắn cảm giác có người đang gọi hắn.
"Tần đại ca... Tần đại ca... ngươi không sao chứ...", Tần Ninh cảm thấy rất mệt, rất buồn, không muốn nói gì, cũng chả muốn làm gì.
Dù đã gặp nhiều lần âm dương tách biệt, nhưng hắn vẫn không thể vứt bỏ tình cảm của chính mình.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lúc này, ông già ngừng khóc, nhìn về phía Tần Ninh.
Ông ta không biết sao Tần Ninh nhận ra mình.
Không biết đã qua bao lâu, Tần Ninh mới định thần lại, ngơ ngác nhìn vào ông lão, chậm rãi nói: "Mau dẫn ta đi gặp Thái Vi...", ông lão nghe vậy, người run lên.
Ông ta nhìn vào chín người Bắc Minh Kiết và Tương Chính Thiên.
Rồi ông lão chậm chạp đứng dậy, xoa mặt, chống gậy gỗ, bước tập tễnh từng bước một.
Tần Ninh cũng đứng dậy, chầm chậm đi theo ông lão.