Yên Lôi Kinh này này có thể nói là một bộ tiên thuật đầy đủ, vừa tu luyện được mà vừa có chiêu đánh trả.
Ở Đại Nhật tiên châu, cuốn kinh này chính là kinh điển! Nếu không thì Tử Vân tiên châu cũng không thể hiểu biết như vậy.
Tần Ninh nhìn về phía chín người họ, nói: "Các ngươi có thể nhớ kỹ kinh văn, thử xem liệu có tu luyện được không, nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi ta".
Hắn dứt lời, cả chín người đều ngơ ngác.
"Đại ca, ngươi hiểu à?"
"Ừ".
Nói vậy, cả chín người vô cùng xúc động.
Vậy mà Tần Ninh lại hiểu Yên Lôi Kinh?
Lẽ nào Tần Ninh là người của Khương tộc?
Thật ra, kinh này do Tần Ninh sáng tạo.
Đương nhiên không phải do hắn tự nghĩ ra, mà là tiên điển Tần Ninh đoạt được sau khi tiêu diệt thế lực một vùng nào đó.
Yên Lôi Kinh này quả thật vô cùng huyền diệu, nhưng chỗ thiếu sót cũng rất nhiều, Tần Ninh đã phí biết bao tâm tư để cải tiến tiên điển đó, rồi tặng cho Khương Thái Vi.
Thật không ngoa khi nói rằng, cuốn kinh này đã trở thành kinh điển được truyền từ đời này sang đời khác ở các tiên châu.
Mười người tiếp tục đi.
Dọc đường, chín người nghiên cứu Yên Lôi Kinh, hy vọng học được gì đó.
Tần Ninh nói rằng chỉ cần ai trong bọn họ học được thì có thể tiếp tục học.
Lời quả thật đã kích thích ý chí chiến đấu của chín người họ.
Tiên điển như vậy ai mà không muốn học chứ! Kết quả, chuyến hành trình hơn mười dặm lại chấm dứt.
Hiện tại, mười người bước vào một đại điện.
Trong đại điện này không có quan tài.
Khi đi xuyên qua đại điện, trước mặt họ không còn là đường núi nữa mà là một đồng bằng rộng lớn.
Trên mặt đất trơ trọi chỉ có rất nhiều ngôi mộ.
Nhìn thoáng qua trải dài liên miên hơn mười dặm, gần như không nhìn thấy điểm cuối.
Những ngôi mộ ấy tụm lại thành một đám, trước có một cái bia.
Nhưng trên đó không có một cái nên nổi tiếng nào.
"Khương Du của Khương tộc!"
"Khương Tồn của Khương tộc!"
Thấy vậy, đám người Bắc Minh Kiết giật mình không thốt nên lời.
Đây quá khiếp rồi!