Phong Thần Châu

Chương 8871:




Cả nhóm nhìn về chỗ cánh cửa, lòng vô cùng kích động.  

 

Điều này thật khiến người ta kinh ngạc.  

 

Từ khi tiến vào ngôi mộ đến giờ, khi được chứng kiến, được thấy được nghe đã làm mới nhận thức của bọn họ.  

 

Cho dù là Kim Tiên cũng không thể nào tiêu tốn nhiều như vậy để xây dựng mộ cho mình được?  

 

Đây quả thật quá đỗi lãng phí rồi.  

 

Tần Ninh không nói câu nào, chỉ đi tới trước cửa.  

 

Dịch Văn Vũ vốn định khoe khoang vốn hiểu biết của mình về cánh cửa kia, đang định bụng mở miệng giảng giải, thì Tần Ninh bên kia không biết làm thế nào đã đẩy cánh cửa to lớn kia ra.  

 

Dịch Văn Vũ ngây người tại chỗ.  

 

Cấm chế trên Thiên Phù Thiên Cơ Môn này còn phức tạp hơn gấp mười lần trên của Vạn Phù, hắn ta định nói rằng đến Kim Tiên cũng không có cách nào phá giải cánh cửa này, thế nhưng... Tần Ninh mở nó ra rồi.  

 

Lai lịch của Tần Ninh là gì chứ! Quá khiếp rồi đó.  

 

Dịch Văn Vũ cảm thấy bản thân mình chính là cháu trai của các chủ Dịch Thiên Các, được yêu chiều từ bé, thuở nhỏ đã đọc đủ loại sách, thậm chí là sách cổ, được thấy được nghe vô số kiến thức sâu rộng.  

 

Nhưng khi so với Tần Ninh, thì bản thân chẳng khác nào thằng hề! Người này chắc chắn không đơn giản chỉ là một người phi thăng lên được.  

 

Chín người đi theo Tần Ninh vào cung điện.  

 

Đập vào mắt bọn họ là một võ đài to lớn, trung tâm võ đài là một con đường rộng thênh thang, hai bên sườn đều có điêu khắc một bức tượng đá.  

 

Tất cả bức tượng đá đều điêu khắc hình bóng võ giả mặc áo giáp, tay cầm trường thương, trông rất sống động, nhưng lại không có hơi thở của sự sống.  

 

Chín người nhìn qua.  

 

Chẳng bao lâu sau, sắc mặt cả ba người Thương Thuyên, Lôi Tiêu và Dịch Văn Vũ đều thay đổi.  

 

"Ta biết rồi, ta biết rồi!"  

 

Thương Thuyên bình thường rất trầm mặc, lúc này cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.  

 

Thương Thuyên nói to: "Đây là... Khương Vân Sĩ của Khương tộc!"  

 

Khương Vân Sĩ sao?  

 

Thương Thuyên nói tiếp: "Toàn bộ võ giả cảnh giới Linh Tiên làm hộ vệ, họ được gọi là Khương Vân Vệ của Khương tộc!"  

 

"Các ngươi nhìn này, trong tay những võ giả bằng đá kia đều cầm trường thương, đó chính là dấu hiệu, là đặc trưng của Khương tộc, mặt dưới đuôi thương có khắc một chữ Khương, hơn nữa dựa vào quần áo và trang sức của bọn họ, các ngươi quan sát kỹ xem hoa văn uốn lượn như mây trên áo giáp có giống chữ khương không!"  

 

Thương Thuyên nói vậy xong, ánh mắt bọn họ nhìn qua, vô cùng kinh hãi.  

chapter content