Tần Ninh lại nói: "Ngươi nói ngươi nhặt được ở chân núi, dẫn ta đến chân núi đó xem!"
"Hả?"
"Yên tâm, ta nói lời sẽ giữ lời, ngươi dẫn ta đi, ta sẽ cho ngươi rời đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời".
Đoàn Thanh buồn khổ nhìn Tần Ninh.
Hắn ta có lựa chọn nào khác sao?
Hiển nhiên không có.
Hai người một trước một sau rời khỏi nơi đây.
Trên đường, trong lòng Đoàn Thanh vô cùng lo sợ bất an.
Tần Ninh thật sự sẽ giữ đúng hứa hẹn sao?
Cuối cùng, hai người đi qua mấy trăm dặm, đã tới dưới chân một ngọn núi cao.
Đoàn Thanh chỉ về đằng trước, nói: "Chính là chỗ đó!"
Tần Ninh đứng ở sau lưng hắn ta, cũng không mở miệng.
Đoàn Thanh khẽ cắn môi: "Ta dẫn ngươi đi".
Nói rồi, hắn ta tiếp tục dẫn đường, cuối cùng đi đến vị trí chân núi, Đoàn Thanh đứng trên một tảng đá lớn nhô ra, nhìn về phía trước, nói: "Chính là chỗ đó, ta nhặt được ở đó!"
Tần Ninh lúc này cũng đưa mắt nhìn.
Ngọn núi này cao đến tận trời, cảm nhận qua thì phải cao đến vạn trượng.
Hơn nữa xung quanh không chỉ có mỗi ngọn núi này.
Còn có bảy ngọn núi nữa.
Đồng thời, tám ngọn núi này lại vô cùng thú vị.
Vị trí bọn họ đang đứng là ở dưới chân một ngọn núi trong đó, bên cạnh là ba ngọn núi vạn trượng, mà ở sau ngọn núi này, bốn ngọn núi khác dường như nằm trên một đường thẳng.
Đồng thời, đối diện bốn ngọn núi còn có bốn ngọn núi nữa.
Tám ngọn núi cao đối lập lẫn nhau.
"Ngươi đi đi!"
Tần Ninh chậm rãi nói.
"Ngươi... Thật sự cho ta đi?"
"Nếu ngươi không muốn thì ở lại cũng được".
"Ta đi".
Bóng người Đoàn Thanh lập tức lóe lên, hóa thành một sợi khói xanh, biến mất không thấy gì nữa.
Tần Ninh cũng không đuổi theo.
Loại người ra vẻ không được lại bị đánh như Đoàn Thanh, tổn thất một tiên khí tam phẩm đủ để hắn ta thống khổ rồi.