"Ừm, không hổ là đệ tử đến từ Thánh Hoàng Thiên Tông, đúng là xa hoa!"
Tần Ninh tán thưởng.
Chỉ là nhìn Tần Ninh nghiêm túc ca ngợi mình, Đoàn Thanh lại chỉ muốn khóc.
Chỉ sợ hắn ta là đệ tử đầu tiên đến tử thế lực bá chủ, bị một đệ tử đến từ các cảnh đánh cướp! Nếu việc này bị truyền ra ngoài, sau này cho dù Đoàn Thanh hắn ta có trở thành Nhân Tiên, Linh Tiên, thậm chí là Địa Tiên, Thiên Tiên, đều sẽ bị người ta chế nhạo.
"Nhưng mà mấy cái này đều không được".
Tần Ninh lắc đầu.
Đoàn Thanh vội vàng nói: "Ngươi đã nói ta cho tiên khí, ngươi sẽ không giết ta mà!"
"Đúng vậy, nhưng ngươi phải lấy ra được đã!"
Nghe nói như thế, Đoàn Thanh hoàn toàn luống cuống.
Tần Ninh lại không nhanh không chậm nói: "Đại thiên tài, là mạng quan trọng hay là tiên khí quan trọng?"
"Bằng không, ta sẽ giết ngươi, xóa đi ấn ký hồn phách của ngươi phong ấn, tự mình đi thăm dò nhẫn không gian của ngươi?"
"Đừng đừng đừng!"
Đoàn Thanh nghe nói như thế, lập tức biến sắc.
Chỉ là nhìn Tần Ninh nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc, Đoàn Thanh không khỏi nói: "Ngươi xác định, ta cho ngươi tiên khí hài lòng, ngươi liền sẽ buông tha cho ta chứ?"
"Đương nhiên rồi!"
Đoàn Thanh cắn răng, bàn tay vung lên, một luồng ánh sáng lấp lóe tỏa ra, mà ngay sau đó, trong tay hắn ta đã xuất hiện một cây trường thương... Thương dài gần một trượng, từ trên xuống dưới loang lổ những vết gỉ sét.
Đoàn Thanh nói thẳng: "Đây là một cây trường thương ta phát hiện dưới chân một ngọn núi sau khi tiến vào nơi đây, ngươi đừng nhìn thương này loang lổ vết gỉ, nhưng tuyệt đối là thần binh tuyệt thế, ta có thể cảm giác được, chỉ là thương này rất cổ quái, ta cũng không thể xác định...", nhìn thấy trường thương, Tần Ninh lại nhíu mày lại.
"Nhặt được dưới chân núi?"
Tần Ninh hỏi.
"Ừm".
Tiếp nhận trường thương, Tần Ninh sờ vào đống gỉ sắt, vẻ mặt đã sáng tỏ.
"Thương tốt!"
Nghe nói như thế, Đoàn Thanh không khỏi thở ra một hơi.
Chỉ cần có thể để Tần Ninh hài lòng là được! Chắc hẳn tên này sẽ không nuốt lời chứ?
Thế nhưng vừa nghĩ tới cái thương này ẩn chứa công dụng thần kỳ mà chính mình còn không hiểu, lại thêm câu thương tốt này của Tần Ninh, trong lòng Đoàn Thanh vô cùng tiếc nuối.
Xoa thương?
Hắn lại đang làm gì vậy?