Phong Thần Châu

Chương 8805:




 Cực kỳ khó khăn! Đây cũng là lí do vì sao mà những tiên đan sư khác đều bó tay chịu trói.  

 

Thân là đồ đệ của Tần Ninh, dĩ nhiên Trần Nhất Mặc sẽ không để sư phụ mất thể diện.  

 

Trần Nhất Mặc bắt đầu ra tay, đã nghĩ xong tất cả.  

 

Người phụ nữ này tỉnh lại chắc chắn sẽ rất biết ơn mình, đến lúc đó nhỡ may coi trọng mình thì làm thế nào?  

 

Không thể không nói, sư phụ yêu tài, nhưng cũng là một người thích sắc đẹp.  

 

Thu nhận đệ tử, nam đều là anh tuấn phi phàm, nữ đều là xinh đẹp không thể tả.  

 

Nói một cách chính xác, sư phụ trải qua chín đời, chín đệ tử đều là nam thanh nữ tú.  

 

Thạch Cảm Đương... Lý Nhàn Ngư... Còn kém chút, quá non nớt! Mà Thần Tinh Dịch... chính là đẹp trai đến giới hạn, quá cao.  

 

Mà Trần Nhất Mặc hắn ta thì đẹp trai vừa vặn.  

 

Thánh Khuynh Nguyệt được mình cứu tỉnh, chỉ sợ rất khó không thích mình! Đến lúc đó nếu từ chối Thánh Khuynh Nguyệt, không phải sẽ làm tổn thương tấm lòng của một thiếu nữ sao?  

 

"Haiz...", Trần Nhất Mặc thở dài.  

 

Hai tỳ nữ bên cạnh vô cùng bối rối.  

 

Làm sao vậy?  

 

Cách cứu chữa của vị đại sư này nhìn rất cao siêu, hơn nữa sắc mặt tiểu thư nhà mình có vẻ đã thoải mái hơn rất nhiều.  

 

Làm sao đột nhiên vị đại sư này lại thở dài?  

 

Đây là có ý gì?  

 

"Đại tiên sư...", một vị tỳ nữ lấy can đảm hỏi: "Tiểu thư nhà ta... Xảy ra vấn đề?"  

 

"Không có không có...", Trần Nhất Mặc bật thốt lên: "Chẳng qua là ta đang suy nghĩ nếu cứu được nàng ta, nàng ta mà thích ta thì nên làm thế nào cho phải!"  

 

Trong phòng lập tức yên tĩnh đến đáng sợ.  

 

Trong lòng hai tỳ nữ không hẹn mà cùng xuất hiện một suy nghĩ.  

 

Người này... đúng là không biết xấu hổ! Trần Nhất Mặc lại không vì mình thốt ra suy nghĩ trong lòng mà xấu hổ, tiếp tục chuyên tâm chữa trị.  

 

Trên giường nhỏ, Thánh Khuynh Nguyệt nhíu đôi mày thanh tú lại, một giọt mồ hôi lăn trên sống mũi, đôi môi giật giật, lúc này lại chậm rãi mở hai mắt ra.  

 

Chẳng qua là khi thấy mình không một mảnh vải che thân nằm ở trước mặt một người đàn ông xa lạ, mà người đàn ông đó lại đang đưa tay ra như muốn chộp tới trước ngực mình, Thánh Khuynh Nguyệt liền dùng hết tất cả sức lực trực tiếp tát một cái theo bản năng.  

Chát! Cái tát này vô cùng đột nhiên, vô cùng vang dội.  

 

Bên trong căn phòng lại yên tĩnh một hồi lâu.  

 

Cho đến một lúc lâu sau, Trần Nhất Mặc mới đi ra khỏi phòng, sắc mặt tái nhợt, nửa bên mặt còn có dấu tay đỏ rực.  

 

chapter content