Sau khi kiểm tra xong, hắn ta thở phào nhẹ nhõm.
Có thể chữa được! Nhưng mà... mình không thể tùy tiện thể hiện ra mình có thể cứu chữa cho Thánh Khuynh Nguyệt dễ như trở bàn tay được.
Nếu không sẽ không phù hợp với thân phận một đan sư ngầu lòi! "Haiz...”, Trần Nhất Mặc thở dài một cái.
Nghe thấy Trần Nhất Mặc thở dài, bên ngoài rèm.
"Haiz...”, "Haiz...”, hai tiếng thở dài còn nặng nề hơn hắn ta vang lên.
Trần Nhất Mặc sửng sốt.
Làm cái gì vậy?
Ta than thở, các ngươi than thở làm gì?
Thánh Hồng Phi bất đắc dĩ nói: "Đưa Trần đại sư ra ngoài đi!"
Rèm vén lên, hai tên hộ vệ đi tới.
Hả?
Khoan đã?
Làm cái trò gì thế?
Ông đây còn chưa nói người này không thể chữa trị, làm sao đã mời ông đây đi ra ngoài rồi?
Một đám ngốc các ngươi, còn ngốc hơn cả Ôn Hiến Chi! "Khoan đã!"
Giọng nói của Trần Nhất Mặc vang lên.
"Ta chưa nói không thể chữa mà!"
Trần Nhất Mặc vừa dứt lời, bên ngoài rèm, Thánh Hồng Phi, Thánh Hồng Vũ và mấy nhân vật nòng cốt của nhà họ Thánh đều thay đổi sắc mặt.
"Trần đại sư, ngươi... ngươi có thể chữa khỏi cho con gái ta sao?"
Thánh Hồng Phi không thể tin nói.
Nói nhảm! Cũng không nhìn xem sư phụ ông đây là ai! Cửu thiên thập địa, thế giới Thương Mang, Nguyên Hoàng Thần Đế độc nhất vô nhị Tần Ninh Tần đại nhân! Thân là đồ đệ của Nguyên Hoàng Thần Đế, ông đây còn không có cả chút khả năng này sao?
"Ừm!"
Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Ta cần tiên dược, tiên thảo, bây giờ các ngươi lập tức đi chuẩn bị".
Vừa nói, Trần Nhất Mặc vừa lấy giấy bút ra lập tức viết dược liệu cần thiết xuống.
Thánh Hồng Phi lấy được phương thuốc lập tức sai người đi làm.