Sau khi đăng ký xong, Trần Nhất Mặc cũng rất cạn lời.
Đa số tiên đan sư tới chỗ này đều đến từ Tử Vân Tiên châu, đến từ các phe phái trong phạm vi trăm vạn dặm kế cận, cũng có một số người là tiền bối giới đan thuật.
Mà người phụ trách đăng ký kia vừa thấy hắn ta tới từ Thái Bạch Cảnh liền khịt mũi coi thường.
Chẳng qua là Trần Nhất Mặc không hề nổi giận.
Như vậy quá tốt! Những người này mắt chó coi thường người ta, cảm thấy hắn ta đến từ địa phương nhỏ, không thể nào cứu chữa được cho con gái của Thánh thành chủ, mà đám đan sư trước mặt ai nấy đều không có cách nào, đến lượt hắn ta chính là lúc hắn ta thể hiện năng lực.
Không gấp! Muốn thể hiện thì không sợ chờ đợi! Nếu đã muốn giả bộ thì phải giả bộ một cách kinh thiên động địa! Vì vậy... Trần Nhất Mặc được hộ vệ của Thánh phủ dẫn vào phòng khách, nghỉ ngơi.
Mỗi ngày, một đám đan sư tụ tập chung một chỗ thảo luận đan thuật vô cùng tâm đắc, Trần Nhất Mặc chỉ đứng xa nhìn, khinh thường tham gia.
Mà đám đan sư kia nhìn thấy Trần Nhất Mặc, trong lòng cũng vô cùng khinh bỉ.
"Chúng ta đều đến từ Tử Vân Tiên châu, ở vùng đất của mỗi người đều có danh tiếng hiển hách, người tuổi trẻ kia là ai ?"
"Chưa thấy qua, không biết”.
"Không phải tới để lừa ăn lừa uống chứ?
Sợ rằng còn không phải là tiên đan sư đi?"
"Có lẽ thế”.
"Ta đã thấy hắn ta đăng ký, hắn ta đến từ Thái Bạch Cảnh!"
"Gì?
Một tên nhóc con đến từ Thái Bạch Cảnh cũng dám tới đối đầu với chúng ta?"
Tiếng nghị luận càng ngày càng kịch liệt.
Trần Nhất Mặc đã bị gán cho cái mác tép riu.
Đối với chuyện này, Trần Nhất Mặc không phải người điếc, đương nhiên cũng nghe được.
Chẳng qua là điều này càng làm cho hắn ta nóng lòng muốn thử.
Không sai! Đây là đoạn đường phải đi qua trước khi thể hiện trước mặt người khác.
Mỗi lần sư phụ ra tay, không phải đều tiến hành dưới sự khinh bỉ, khinh thị, miệt thị của người ngoài sao?
Người ngoài càng khinh thường, Trần Nhất Mặc hắn ta ra tay cứu chữa được cho vị đại tiểu thư kia, càng có thể khiến mọi người kinh ngạc.
Đến lúc đó là có thể giả bộ hết mình rồi! Trần Nhất Mặc càng thêm mong đợi.
Ngày hôm đó, mấy tên hộ vệ Thánh phủ đột nhiên đi vào trong đình viện.
"Nhanh nhanh, sắp đến lượt ta...”, trong lòng Trần Nhất Mặc vô cùng mong đợi.