Phong Thần Châu

Chương 8791: "Nhớ kỹ đó!"




 Mà nơi đó có Linh Tiên mạnh mẽ hơn, cũng có được những tồn tại mênh mông hơn không thể tưởng tượng nổi.  

 

Trần Nhất Mặc vốn dĩ định rời khỏi Thái Bạch Cảnh nhìn xem thế giới rộng lớn hơn.  

 

Chỉ là không ngờ lại vừa khéo như thế, hắn ta lại gặp được sư phụ Tần Ninh ở bên trong Thái Bạch Cảnh.  

 

Bây giờ về xuất phát phía Tử Vân Tiên châu không còn gì tốt hơn.  

 

"Ta tới đây, Tử Vân Tiên châu!"  

 

Trần Nhất Mặc mặc một bộ đan bào, rẽ gió vượt sóng, không nhanh không chậm xuất phát... Không biết sư phụ sẽ ở trong Bất Vãng Sâm bao lâu, hắn ta cần tìm một nơi ổn định ở trong Tử Vân Tiên châu trước.  

 

Tiên đan sư tam phẩm.  

 

Cho dù là ở trong các thế lực bá chủ lớn cũng có thể lấy được một thân phận vị trí không thấp chứ nhỉ?  

 

Sau khi đi về hướng đông, vượt qua không biết bao nhiêu vạn dặm, ngày hôm đó cuối cùng Trần Nhất Mặc đã bước lên vùng đất Tử Vân Tiên châu.  

 

Phía biên giới là những dãy núi dài liên miên không dứt, uy vũ hùng vĩ.  

 

Trần Nhất Mặc chậm rãi đi ra từ bên trong dãy núi.  

 

Hành trình này kéo dài hơn một tháng, cả người hắn ta vô cùng chật vật, quần áo rách rưới giống như một tên ăn mày.  

 

"Phù...", sau khi đi ra khỏi dãy núi, Trần Nhất Mặc thở ra một hơi, sửa sang lại mái tóc dài hỗn loạn, không khỏi nói: "Rốt cuộc cũng ra, xuyên qua vùng núi này chính là vùng đất Tử Vân Tiên châu rồi".  

 

"Hơn một tháng này ta đã hái không ít dược liệu, coi như là đáng giá, nhưng mà chỗ nào trong dãy núi này cũng rất tốt".  

 

Trần Nhất Mặc nói một mình, bóng người lóe lên, trực tiếp xuất phát.  

 

Lại qua thêm ba ngày nữa, Trần Nhất Mặc mới phát hiện một tòa thành trì.  

 

Trong ba ngày này, hắn ta cũng phát hiện ra một vài thành trì ở ven đường, chỉ là quy mô không lớn, còn có một số thị trấn, thôn xóm, Trần Nhất Mặc đều không dừng lại.  

 

Tòa thành trì trước mắt này, chỉ là tường thành thôi mà nhìn qua đã cực kì hùng vĩ rồi, suy đoán đại khái thì ở đây cũng phải có ít nhất hơn ngàn vạn người, trong thành là phố phường đường xá to nhỏ, từ trên không nhìn lại cực kì huy hoàng.  

 

Trần Nhất Mặc dừng lại, đi đến trước cửa thành giao nộp Tiên thạch, sau đó mới vào thành tìm một cửa hàng quần áo chọn mấy bộ trang phục, lúc này mới thoải mái nhàn nhã bắt đầu đi dạo.  

 

Tới trước một chỗ, hắn ta đã hiểu được sự đặc biệt của nơi này rồi.  

 

Hắn ta cũng không phải sư phụ, đến chỗ nào đều không sợ trời không sợ đất.  


"Khách quan đi mấy người?"  

 

"Một người".  

"Vâng!"