Tần Ninh cố ý lấy giọng trách cứ nói với thanh niên áo đen, nhưng thanh niên áo đen cũng không cảm thấy hắn quá đáng, ngược lại còn cảm thấy là mình sai.
"Ngươi rốt cuộc là ai?
Là ai bảo ngươi tới bảo vệ ta?"
Nghe nói như vậy, thanh niên áo đen cười nói: "Không có ai bảo ta bảo vệ ngươi, ta cũng không phải muốn bảo vệ ngươi, chỉ là báo ơn thôi!"
"Vậy ngươi đúng là nhận ơn bằng giọt nước trả ơn bằng sóng thần!"
"...", thanh niên áo đen tiếp tục nói: "Tần Ninh công tử, ngươi có kiến thức rộng rãi, hẳn là biết đạo tu tiên có muôn màu muôn vẻ".
"Mà trên thực tế, con đường mà ta đi đúng là rất kì quái, ngày đó là ta gặp phải nguy hiểm, hai người đã ra tay giúp đỡ đúng vào một điểm rất quan trọng trong cuộc sống của ta, cho nên ta cần không ngừng báo ân, báo đáp hai vị".
Hoa Nguyệt Dung đứng ở một bên, trong lòng oán thầm: Rõ ràng là báo đáp một mình Tần Ninh!
"Miễn cưỡng hợp lý...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Mặc kệ, cho dù ngươi là ai, nhưng mà nếu ngươi còn đến trễ mấy lần nữa, ta cũng không cần ngọc bội này nữa".
"Không đâu, không đâu".
Thanh niên áo đen vội vàng nói.
Tần Ninh nói: "Xưng hô với ngươi như thế nào?"
"Ngươi cứ gọi ta là Kiếm Lai đi, cái tên này không tệ".
Hoa Nguyệt Dung vô cùng kinh ngạc.
Vừa rồi nàng ấy gọi Kiếm Lai huynh, thanh niên áo đen này có vẻ vô cùng kinh ngạc, còn có một chút bất mãn, bây giờ lại bảo Tần Ninh gọi.
Người này, nếu không phải có quan hệ gì với Tần Ninh mới là lạ! Bên kia, cả người Hoa Đông Thăng toàn là máu, được mười mấy vị cường giả Chân Tiên của Hoa Cái Thánh Địa bảo vệ.
Một vị Chân Tiên cửu phẩm bị người ta trực tiếp chặt đứt hai tay, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?
Hoa Đông Thăng nhìn về phía thanh niên áo đen, hít một hơi khí lạnh, không nhịn được nói: "Anh bạn, rốt cuộc ngươi là ai?
Chúng ta đến từ Hoa Cái Thánh Địa, người này giết con trai ta, mối thù đó không đội trời chung, mong rằng anh bạn đừng...", "Ai là bạn với ngươi?"
Kiếm Lai nhìn về phía Hoa Đông Thăng, nhàn nhạt nói: "Muốn giết ân nhân của ta, còn gọi ta là bạn?"