Bị giết chỉ vì không cười! Dù các nàng là hoa khôi, phải tiếp khách nhưng cũng không thể chấp nhận nổi việc bị khinh rẻ như thế! Một hoa khôi lấy hết can đảm gào lên: "Ngươi... Ngươi giết người..." "Vậy thì đã sao?"
Hoa Vân Phi hoàn toàn không thèm để ý. Hắn ta phất tay, cô gái vừa lên tiếng bị mang tới bên cửa sổ ngay lập tức. Hoa Vân Phi xé y phục của nàng ta ra, chế nhạo: "Ngươi, cười cho bản thiếu gia!"
Cô gái đã thẫn thờ từ lâu, sao có thể cười nổi.
"Đang yên đang lành, bị các ngươi phá hỏng cả tâm trạng!"
Hoa Vân Phi hừ một tiếng, giơ tay lên cao, cô gái kia bị bóp cổ, chới với giữa không trung, muốn nói gì nhưng lại không thể thốt thành lời.
"Tiếp đến, ta hy vọng căn phòng này sẽ đầy ắp tiếng cười đùa!"
Hoa Vân Phi hất tay lên, y phục của cô gái rách bươm, bị bẻ cổ, bị ném ra ngoài cửa sổ.
Rầm... Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Dường như thi thể của cô gái đập trúng một chiếc thuyền bè, tiếng vang lên rào rào, nước văng ra khắp nơi.
Mấy người Hoa Vân Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một con thuyền nhỏ bị va đập tan nát, nước đang tràn vào thuyền... Ở mũi thuyền có một người thanh niên y phục trắng đang cầm ly rượu trên tay, thế nhưng bộ đồ trắng tinh của hắn đã bị nước hồ tạt ướt.
Cô bé bên cạnh cũng vô cùng hoảng sợ, nhìn hoa khôi quần áo rách rưới không đủ che thân đập vào giữa khoang thuyền.
Cô bé ấy chính là Tiểu Nhan.
Lúc này, nét mặt Tiểu Nhan vô cùng kinh hoàng: "Tần... Tần công tử... Chết rồi... Tỷ tỷ xinh đẹp... Chết rồi...", Tiểu Nhan thật sự rất bàng hoàng! Giờ phút này, Tần Ninh nhìn ly rượu trong tay, rượu trong ly đã bị đổ hết ra ngoài, chỉ còn chứa mỗi nước hồ.
Hắn nhìn thi thể của cô gái rồi hướng mắt về phía một ô cửa sổ trên tầng hai của thuyền hoa, nơi đó có mấy người trẻ tuổi cũng phóng mắt nhìn xuống đây.
"Đập trúng thuyền rồi!"
Một tên thanh niên cười cợt: "Vân Phi huynh lợi hại thật, thế mà cũng đập trúng được nữa".
Bọn họ không hề lo lắng sẽ vướng vào rắc rối gì vì chuyện hai hoa khôi bị giết cũng như đập trúng thuyền của người khác.
Trong thành Bách Hoa này, nhà họ Hoa là lớn nhất, hiện tại nhà họ Hoa cũng phải nhìn sắc mặt của cha và gia gia Hoa Vân Phi mà sống, bởi vậy cho dù xảy ra chuyện long trời lở đất gì cũng không lo gặp phiền toái.
Hoa Vân Phi đứng ở bên cửa sổ nhìn con thuyền sắp chìm xuống hồ, rồi hắn ta nhìn về phía thanh niên áo trắng, vung tay lên, tiên thạch hóa thành một tia sáng loạt soạt lơ lửng trước người thanh niên áo trắng.
"Ngại quá, làm ngươi sợ rồi đúng không?"
Hoa Vân Phi nhếch mép: "Một trăm viên tiên thạch này xem như bồi thường cho ngươi nhé".
"Nhân tiện chôn cả con đàn bà kia đi, cũng đủ đấy!"
Tiên thạch được võ giả cảnh giới Tiên Nhân sử dụng.
Bình thường những ai chưa đến cảnh giới Tiên Nhân khi thấy tiên thạch đều mở mắt không ra.