Lúc này, Hoa Thái Nguyên kéo người thanh niên bên cạnh qua. Thanh niên này trông khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt trắng nõn, dáng vẻ đường hoàng tạo cho người ta ấn tượng đây là một người dịu dàng như ngọc, khiến ai khác nhìn vào cũng khó lòng chán ghét.
"Vị này là Hoa Vân Phi, đệ tử của Hoa Cái Thánh Địa, còn trẻ mà đã tới cảnh giới Chân Tiên tứ phẩm, phụ thân của hắn là Hoa Đông Thăng, là một vị chấp sự đại nhân ở Hoa Cái Thánh Địa bọn ta".
"Gia gia của hắn là Hoa Ưng, một trưởng lão trong Hoa Cái Thánh Địa bọn ta, là cường giả Nhân Tiên chân chính!"
Hoa Nguyệt Dung nhìn về phía Hoa Vân Phi, khom người nói: "Chào Vân Phi công tử!"
Hoa Thái Nguyên nhìn về phía Hoa Vân Phi, mỉm cười giới thiệu: "Vân Phi huynh, đây là muội muội mà ta từng kể với ngươi, Hoa Nguyệt Dung!"
Hoa Vân Phi kia đưa mắt nhìn Hoa Nguyệt Dung, quan sát từ trên xuống dưới rồi khẽ mỉm cười gật đầu, nhưng không nói gì.
"Nguyệt Dung muội muội, ngươi mới về đúng không?"
Hoa Thái Nguyên cười nói: "Đi gặp đại bá đi, ta đưa Hoa công tử đi tham quan đã..." "Ừm".
Hoa Thái Nguyên dẫn mấy người Hoa Vân Phi rời đi.
Bấy giờ Hoa Dục mới kề sát vào tai Hoa Nguyệt Dung mà thì thầm: "Hắn là vị hôn phu của muội đấy!"
"Hoa Dục ca!"
Hoa Nguyệt Dung bất mãn nói: "Ta có biết con người hắn như nào đâu, sao có thể thành hôn với hắn được?"
Hoa Dục mỉm cười: "Muội chưa nghe Thái Nguyên nói gì sao?
Hoa Vân Phi, phụ thân của hắn Hoa Đông Thăng có cảnh giới Chân Tiên cửu phẩm, thực lực ngang ngửa gia gia chúng ta, còn gia gia của hắn Hoa Ưng thì là trưởng lão Nhân Tiên của Hoa Cái Thánh Địa".
"Nếu muội thành hôn với hắn, nhà họ Hoa chúng ta xem như sẽ trèo lên được Hoa Cái Thánh Địa. Nếu như Huyền tộc vẫn tiếp tục ỷ thế hiếp người thì Hoa Ưng sẽ không bàng quan đâu".
Hoa Nguyệt Dung nhìn theo bóng lưng mấy người Hoa Thái Nguyên, Hoa Vân Phi đi xa, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nàng ấy đi vào đại điện, thấy phụ thân Hoa Tự Tại, nhị thúc Hoa Tự Ngữ và tam thúc Hoa Bách Xuyên đều có mặt đông đủ trong này.
Mà muội muội của nàng ấy, Hoa Nguyệt Thường cũng đang đứng ở dưới đại điện, có điều đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc.
"Tỷ tỷ!"
Hoa Nguyệt Thường trong bộ váy dài màu xanh, mắt ngọc mày ngài, dáng người yểu điệu, mặc dù không đầy đặn bằng Hoa Nguyệt Dung nhưng trội hơn về nét thanh tao, trong veo khiến người ta nhìn vào, thế giới trước mắt như bừng sáng.
Sau khi chào hỏi với phụ thân, nhị thúc và tam thúc của mình, Hoa Nguyệt Dung mới kể về những gì mình đã trải qua trong thời gian này.
Nàng ấy kể về Tần Ninh nhưng không đề cập gì tới người thanh niên áo đen thần bí kia.
"Hừ!"