Vào nội thành, các thủ vệ của nội thành thấy Hoa Nguyệt Dung đều không hẹn mà cùng cung kính hành lễ, còn có vài người đi theo ở phía sau hộ tống Hoa Nguyệt Dung đi vào nội thành.
"Không phải ai cũng có thể vào nội thành, trong nội thành chủ yếu là người của nhà họ Hoa và những thế lực phụ thuộc vào nhà họ Hoa, dân số cũng khoảng mười vạn người đấy".
Phố xá trong nội thành rộng hơn nhưng vắng vẻ hơn hẳn.
Hai bên đường phố không còn trồng hoa mà trồng những gốc cây hoa có hình dáng khác nhau, tỏa ra mùi hương thơm ngát, đi suốt một con đường lớn thế này có ít nhất một trăm loại cây hoa, vô cùng hùng vĩ.
Dọc đường đi, đám người rôm rả trò chuyện với nhau, dần dần đi tới trước một tòa phủ đệ.
"Đến nơi rồi!"
Phủ đệ đang mở rộng cánh cổng, trông cực kỳ khí phái, trước cổng phủ có hơn mười hộ vệ mặc nhuyễn giáp đang đứng, mười người dẫn đầu đều là cảnh giới Chân Tiên.
"Đại tiểu thư!"
Một tên thống lĩnh hộ vệ thấy Hoa Nguyệt Dung tới thì vui vẻ nói: "Đại tiểu thư, người đã về rồi!"
"Phụ thân ta đâu?"
"Gia chủ đang ở trong tộc đón khách ạ!"
"Ừm".
Hoa Nguyệt Dung gật đầu rồi dẫn Tần Ninh và Tiểu Nhan vào Hoa phủ.
Trong phủ đệ có một võ trường rộng lớn, xung quanh võ trường trồng các loại cây hoa, rất nhiều người qua lại. Thấy Hoa Nguyệt Dung, ai nấy đều kính cẩn gọi nàng ấy là đại tiểu thư.
Toàn bộ đại lục Thiên Huyền có tổng cộng bốn gia tộc lớn, nhà họ Hoa là một trong số đó, mà tộc trưởng nhà họ Hoa là một vị cường giả Chân Tiên cao phẩm.
Bình thường trong Hoa phủ có hơn một vạn người ở, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, có thể nói nơi đây đã thể hiện được trọn vẹn nền tảng của một đại gia tộc.
Rẽ bên trái rồi rẽ bên phải, Hoa Nguyệt Dung dẫn Tần Ninh và Tiểu Nhan tới một đình viện.
"Đại tiểu thư, người đã về rồi!"
Trong đình viện, mười mấy tôi tớ, tỳ nữ đồng loạt cung kính đứng thành hai hàng, lễ phép hành lễ.
Những tôi tớ và tỳ nữ này đều có tu vi khá ổn.
"Ừm, muội muội ta đâu?"
"Nhị tiểu thư...", một quản sự đi lên, nói: "Mấy ngày nay nhị tiểu thư rất bận rộn, suốt ngày phải tiếp đón các vị Tiên Nhân ạ!"
Hoa Nguyệt Dung nhíu mày.
Lẽ nào bọn người áo đen đó nói thật?
Nhóm tôi tớ, tỳ nữ nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: "Tần công tử!"
Tần Ninh không lấy làm lạ với chuyện này nhưng Tiểu Nhan thì hơi sợ hãi, núp sau lưng Tần Ninh, mở to đôi mắt tròn trịa nhìn xung quanh.
Từ đó đến giờ, cô bé vẫn chưa thể nhớ ra rốt cuộc mình là ai, cũng không biết mình đến từ đâu. Khi cô bé nhớ được mọi chuyện chính là lúc gặp Tần Ninh. Sống trong dãy núi một thời gian, cô bé vô cùng tò mò trước những gì mình đang thấy ở xung quanh.