Nếu như để gia gia ngươi thành công thì nhà họ Hoa sẽ bám víu được Hoa Cái Thánh Địa, sau này sẽ trở thành Hoa tộc, thế chẳng phải các ngươi sẽ có thể hô mưa gọi gió ở đại lục Thiên Huyền này rồi ư?"
Hoa Nguyệt Dung càng không thể chấp nhận nổi, thét lên lanh lảnh, nói với vẻ oán hận: "Ăn nói linh tinh, ta không tin ngươi đâu!"
"Tin hay không cũng chả sao".
Người đàn ông giễu cợt nói: "Vì dù sao hôm nay ngươi cũng phải chết ở đây thôi".
"Hừ!"
Hoa Nguyệt Dung hừ lạnh một tiếng, tiên khí trong cơ thể cuồn cuộn trào dâng.
"Đừng vội".
Lúc này, Tần Ninh cản Hoa Nguyệt Dung lại, cười nói: "Cứu người ta một mạng, người ta mang ơn ngươi, vẫn chưa báo đáp kia kìa, phải cho người ta một cơ hội báo ơn chứ".
Không cần nói cũng biết "người ta" này là ai.
Hoa Nguyệt Dung hỏi: "Được không đấy?"
"Thử là biết thôi".
Tần Ninh mỉm cười: "Chứ lỡ gặp nguy hiểm thật mà hắn ta vô dụng thì chẳng phải xong đời rồi sao?"
"Lộn xộn cái gì đấy!"
Người đàn ông cầm đầu nhìn Tần Ninh, hừ lạnh rồi hỏi: "Ngươi là người cứu cô ta chứ gì?
Đã như vậy thì ngươi chết chung với cô ta đi".
Sau khi hừ lạnh một tiếng, người đàn ông cầm đầu vung một tay xuống, hơn hai mươi người đồng loạt xông lên.
Ở đây có đến hai mươi vị cường giả Chân Tiên, không thể không nói đám người này đã dốc nhiều tâm huyết chỉ để giết Hoa Nguyệt Dung.
Thấy hai mươi người kia xông tới, Tần Ninh cầm ngọc bội trong tay, chỉ một tay lên trời rồi hờ hững lên tiếng: "Kiếm đâu!"
Nhóm hai mươi người kia thấy hành động này của Tần Ninh thì không nói nên lời.
Đừng bảo tên này bị khùng đấy nhé?
"Kiếm đâu?
Đâu cái đầu ngươi!"
"Ranh con, giả thần giả quỷ cái gì đấy, chán sống rồi đúng không!"
Soạt soạt soạt... Hơn hai mươi người lần lượt nhào lên tấn công.
Dao động tiên khí kinh khủng bao trùm mỗi một ngóc ngách trong biển rừng chu vi trăm dặm này.
Ầm... Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên khắp nơi.
Giờ phút này, thiên địa rung chuyển, mây đen ùn ùn kéo tới như thể muốn nuốt chửng nơi đây.