Trong phút chốc, bốn người Chiêm Viễn, Khúc Phỉ Yên, Thần Tinh Dịch, Thạch Cảm Đương đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Ninh.
Không biết?
Không biết còn dẫn bọn họ đi lung tung trong này?
Tần Ninh nhìn về phía Thần Tinh Dịch, tiếp theo nói: "Không phải ngươi bị tổn thương, ngủ năm trăm năm sao?"
"Đúng vậy...", "Trong lúc mê man đã nhìn thấy cái gì?"
Khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của Thần Tinh Dịch có vài phần không hiểu, lập tức mở miệng nói: "Thấy được rất nhiều mỹ nữ... trần trụi đứng người mặt con, gọi con là Thần công tử...", "...", Tần Ninh chưa từ bỏ ý định nói: "Trừ cái đó ra thì sao?"
"Không có!"
"Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại đi!"
Cứ như thế, trong mấy ngày nay, năm người không ngừng đi trong A Tị Địa Ngục này.
Dù sao bây giờ thực lực của năm người rất mạnh mẽ, một vài quỷ linh quỷ binh quỷ mị phổ thông và quỷ tướng quỷ vương quỷ hoàng căn bản không dám tới gần năm người.
Mấy ngày qua đúng là cũng không gặp phải phiền toái gì.
Chỉ là ngày hôm đó, năm người dừng ở một khe núi nghỉ ngơi, một đám quỷ quái gào thét xông qua, dường như là muốn tới gần năm người.
Chỉ là đám kia quỷ quái vừa tới gần năm người, trong nháy mắt đã tản ra chạy trốn như chim muông.
Đây là lần đầu tiên năm người đụng phải bọn quỷ quái dám trực tiếp xông lên từ sau khi tiến vào nơi đây lâu như vậy.
"Ta nhớ ra rồi!"
Giờ phút này Thần Tinh Dịch đột nhiên kêu lên.
"Nhớ ra cái gì?"
Thạch Cảm Đương lập tức hỏi.
"Ta đã từng gặp đám này, bọn họ cũng xuất hiện trong mơ của ta, rất chân thực!"
Thần Tinh Dịch kích động nói: "Trong mơ là một thung lũng cực kì rộng lớn, xung quanh có chín mươi chín ngọn núi, không phải núi, nhưng lại nhìn giống núi!"
Nghe nói như thế, ánh mắt Tần Ninh sáng lên.
"Lập tức đi tìm!"
Tần Ninh nói thẳng.
Tìm?
Làm sao tìm được?
Tần Ninh nhìn về phía Chiêm Viễn, cười nói: "Ngươi đi bắt chút quỷ linh quỷ binh quỷ mị đến, càng nhiều càng tốt, sống là được, đừng giết bọn họ, quỷ tướng quỷ vương quỷ hoàng cũng được hết, có thể bắt bao nhiêu thì bắt bấy nhiêu".
"Thạch Đầu, ngươi cũng đi".
Chiêm Viễn và Chiêm Ngưng Tuyết là tỷ đệ ruột, cũng giống như Chiêm Ngưng Tuyết, Chiêm Viễn cũng rất có thiên phú trong trận thuật.
Đại trận nhốt một đám quỷ quái gào thét lao tới.