Đây cũng là lí do vì sao mấy trăm năm qua, rõ ràng Khúc Phỉ Yên có thể đột phá, lại vẫn chưa phi thăng thành tiên.
Không phải là không muốn, mà là không cảm ứng được tiên kiếp.
Trong lòng Tần Ninh có cảm giác, chỉ sợ ít nhất cần hơn ngàn năm, không gian vách ngăn mà nghĩa phụ tu bổ mới có thể hoàn toàn dung nhập vào bên trong quy tắc không gian mà phụ thân lập ra năm đó... Cho nên tiếp theo, hắn không còn chuyện gì để làm, chỉ có thể chờ đợi.
Màn đêm buông xuống.
Khúc Phỉ Yên trở về, mang theo rất nhiều thiên tài địa bảo khôi phục hồn phách.
Mặc dù mệt nhọc, thế nhưng trong lòng Khúc Phỉ Yên vô cùng vui vẻ.
Ban đêm tĩnh mịch lại khiến Khúc Phỉ Yên không kịp chờ đợi... Bên cạnh đại điện, trong một gian phòng, Khúc Phỉ Yên ngồi trong thùng tắm, nghĩ lại cả ngày lẫn đêm những ngày qua, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Nàng có thể cảm giác được từ khi gạo nấu thành cơm, Tần Ninh đối với mình càng ngày càng không giống trước.
Chỉ là đột nhiên, gương mặt xinh đẹp của Khúc Phỉ Yên biến đổi.
"Ai?"
"Ta!"
Một bóng người xông vào trong phòng.
Tần Ninh đưa tay ôm Khúc Phỉ Yên vào lòng, cười tủm tỉm nói: "Thời gian qua tra tấn ta rất vui vẻ đúng không?
Kể từ hôm nay, sư phụ ở trên, đệ tử ở dưới".
"Người... Khôi phục rồi?"
"Đương nhiên!"
"Quá tốt rồi!"
Khúc Phỉ Yên nghe nói như thế thì điểm tay một cái, từng thanh đao kiếm gần như hóa thành lồng giam, bao vây lấy toàn bộ đại điện.
Lúc này Khúc Phỉ Yên mới nhìn về phía Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ không đi ra, ai cũng đừng hòng tiến vào!"
"...", chuyện này... không giống Tần Ninh dự đoán lắm.
Thời gian trôi qua từng ngày một.
Hôm đó, Tần Ninh nghĩ đến lời phụ thân đã từng nói.
"Con trai à, đừng thấy ông đây bên ngoài phong quang vô hạn, trên thực tế mỗi lúc trời tối ông đây đều mệt gần chết".
"Con trai à, con phải lấy đó mà làm gương, tuyệt đối đừng ham muốn cái sảng khoái nhất thời!"
Ngày hôm đó, cuối cùng phong ấn cung điện đã được cởi bỏ.
Mà sau khi phong ấn cung điện được cởi bỏ, lập tức có một bóng người đi đến.
Thạch Cảm Đương.